Chương 11: Áo trắng và chiếc dù đen

Đàm Yến Tây đưa mặt ra xa, nhưng cánh tay lại càng thêm ôm chặt, cúi đầu nhìn cô, cũng bảo cô ngẩng đầu.

Ngón tay anh chạm vào gò má cô, làn da hơi nóng, nhưng đôi mắt nhìn anh lại vô cùng tĩnh mịch, tựa như ánh trăng lộ ra trong tuyết, thật sáng, nhưng cũng rất lạnh – giống như người vừa mới chủ động ôm lấy lưng anh, đáp lại nụ hôn của anh hoàn toàn không phải là cô.

Đàm Yến Tây bỗng thấy buồn cười: "Sao lại nhìn anh như vậy?"

Cô lắc đầu rồi nhẹ nhàng cười, chỉ nói: "Em đang chờ anh nói em cũng nên đi…"

"Đến cũng đã đến rồi, em còn định đi sao?" Đàm Yến Tây tự dưng nghĩ đến những gì họ nói trong lần gặp thứ hai.

"Xin Đàm tổng hãy quan tâm đến nhân viên văn phòng như chúng tôi, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Em nói xem em thật không lễ phép." Giọng Đàm Yến Tây có ba phần đùa giỡn, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ vành tai cô: "Chạy đến đây ăn cơm của anh, đã không mang theo quà, còn định đánh bài chuồn nữa chứ."

"Em có thể xin anh tha thứ cho em lần này được không?"

"Vậy em cho anh xem chút thành ý của em đi?" Đàm Yến Tây ôm eo cô, hai người càng xích lại gần nhau hơn. Anh phóng túng nhìn cô, cười nói: "Gọi anh một tiếng "anh Ba", anh sẽ để cho em đi."

Chu Di mím chặt môi, chỉ một lúc sau lại cười nói: "Em nói rồi, em sẽ không gọi anh như vậy."

Đàm Yến Tây im lặng trong giây lát.

Chỉ dựa vào vẻ mặt anh, cô không thể biết được liệu anh có nghĩ cô là người không biết điều hay không.

Nhưng Chu Di nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

Một lát sau, Đàm Yến Tây lấy tay gõ nhẹ lên trán cô, lực không nặng không nhẹ như đang xoa dịu một đứa trẻ, rồi lập tức đứng thẳng người lên, "Đi thôi, anh đưa em về."

Chu Di theo sau anh vào phòng, lấy áo khoác trên giá treo áo.

Mẹ Diêu đi tới, nhìn Chu Di cười, sau đó hỏi Đàm Yến Tây: "Đi sớm vậy cháu?"

"Cháu đưa cô ấy về rồi quay lại đây."

Mẹ Diêu rất cao hứng: "Mai cháu định dậy lúc mấy giờ? Để dì làm hoành thánh cho cháu."

"Bảy giờ ạ."

"Được."

Mẹ Diêu tiễn hai người tới cửa, Đàm Yến Tây dặn bà: "Đến giờ thì dì cứ đi ngủ trước, không cần chờ cháu đâu."

"Giờ dì ngủ cũng ít." Mẹ Diêu gật đầu, "Các cháu đi cẩn thận nhé."

Trở lại trên xe, Đàm Yến Tây lười biếng dựa vào người cô, hai mắt khép lại, tựa hồ có thể đi vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

Đi tới đi lui cũng phải mất một tiếng rưỡi, thật ra anh cũng không cần tự mình đưa cô đi.

Xe chạy được một đoạn, Chu Di mới nhìn sang Đàm Yến Tây, đôi mắt anh nhắm nghiền lại, hơi thở nhè nhẹ đều đều.

Cô nghiêng đầu, yên tĩnh quan sát anh.

Sự tĩnh lặng kéo màn đêm dài ra vô tận, trôi lướt qua cửa kính ngoài xe.

Không biết đã qua bao lâu, Đàm Yến Tây đột nhiên mở mắt.

Cả hai yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, bỗng anh đưa một tay lên che mắt cô, một tay kéo cô lại gần đến khi chân chạm vào đầu gối anh. Anh xoay người cô về phía mình, giam cô trong một không gian nhỏ, rồi hỏi lại cô lần nữa: "Em nhìn anh làm gì?"

Chu Di cười nói: "Anh cũng có bảo không cho em nhìn đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!