"Con mèo này đã há miệng để hô hấp, bắt đầu có dấu hiệu hôn mê."
Sau khi làm xong các bước kiểm tra cơ bản, Bùi Chu cởi găng tay cao su, mắt nhìn chằm chằm vào con mèo Ragdoll trên bàn chữa trị, cau mày thật chặt:
"Tình trạng rất nguy cấp, chỉ sợ cứu không nổi."
Đôi vợ chồng đứng đối diện cậu nghe vậy sắc mặt liền suy sụp.
Người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, khuôn mặt lộ ra biểu tình cực kỳ bi thương, nàng siết chặt lấy tay bác sĩ, buồn bã nói:
"Nó chính là bảo bối của tôi, bác sĩ cậu nhất định phải cứu nó! Bất luận hết bao nhiêu tiền, cũng phải cứu nó!"
"...... Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mặc dù tình trạng con mèo này không quá lạc quan, nhưng Bùi Chu cũng sẽ không từ bỏ, cậu đưa mèo cho thực tập sinh đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói:
"Trước mang nó đi thở oxi đã."
Thực tập sinh là một nữ sinh viên, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ôm mèo đi về hướng phòng trong giúp nó thở Oxi.
Đây là một con mèo Ragdoll thật xinh đẹp, thời điểm làm kiểm tra có thể thấy đôi mắt của nó rất to và tròn, nhìn giống như ngọc lưu ly màu lam vậy, bộ lông tuy rằng bết lại và bẩn, thế nhưng bộ lông có hai màu kết hợp hết sức hài hoà, nếu có thể chữa cho nó khoẻ lại, chăm sóc cẩn thận chút, nhất định sẽ lại là một con mèo phi thường xinh đẹp.
Bùi Chu nhìn bóng lưng thực tập sinh ôm mèo rời đi, ánh mắt ẩn sau cặp mắt kính hơi hơi nhu hòa chớp mắt một cái, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, cậu liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm và chuyên nghiệp ngày thường.
"Vì cái gì hiện tại mới đưa tới."
Bùi Chu đem tầm mắt chuyển hướng về phía đôi vợ chồng đứng kia, thanh âm lãnh đạm,
"Bệnh tình của nó đã phi thường nghiêm trọng, nếu hai người sớm một chút đưa tới, cũng sẽ không bị như vậy."
Một người đàn ông trung niên mặc áo phông, vẻ mặt dữ tợn, đối mặt với việc Bùi Chu bất mãn chất vấn, hắn thái độ thờ ơ, ngữ khí khinh miệt:
"Con súc sinh này lúc đầu chỉ là tiêu chảy mà thôi, chúng tôi lại không phải bác sĩ thú y, làm sao hiểu được vấn đề? Lại nói, nếu chúng tôi biết được bệnh trạng, anh còn sống bằng nghề này được sao?"
Không, Biết, Lý, Lẽ!
Bùi Chu bị tức đến nỗi tay hơi hơi run rẩy, nhưng không phải vì mình đã chịu vũ nhục, mà là vì sinh mệnh của con vật nhỏ bé đang giãy giụa trên danh giới sinh tử kia:
"Liên tục bị tiêu chảy như vậy rõ ràng bị bệnh ngài lại làm như không thấy? Nếu con của ngài cũng bị như vậy, ngài có thể mặc kệ như vậy không?"
Hắn hoàn toàn không có biện pháp cùng loại người này câu thông, sự lạnh lùng trong lời nói của đối phương làm lòng người nguội lạnh.
Thấy Bùi Chu thật sự tức giận, người phụ nữ trung niên lập tức bước ra hoà giải:
"Ai, cũng không thể trách hắn, cuộc sống của hai chúng ta đều rất bận rộn, định nuôi sủng vật để làm giảm căng thẳng, nào biết còn có nhiều chuyện như vậy."
Vị phu nhân này thà không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa nói ra, Bùi Chu thậm chí càng cảm thấy ghê tởm hơn, nhưng cậu cũng biết trên đời này có nhiều người làm chủ nhân như vậy, chính mình đã chọn làm công việc này, liền không thể cùng người ta phát sinh xung đột.
Hít một hơi thật sâu, ngồi sau bàn chuẩn đoán bệnh, Bùi Chu cúi mặt xuống, cố hết sức để giữ bình tĩnh nói:
"Sủng vật vốn chính là rất khó nuôi dưỡng, yêu cầu chủ nhân phải dành rất nhiều thời gian, tinh lực, tiền tài. Nếu ngài không có tình thần tránh nhiệm, tôi khuyên hai người vẫn là đừng dằn vặt chúng nó nữa...... Được rồi, làm ơn đi ra ngoài chờ đi."
Nói xong, cậu liền bắt đầu cúi đầu viết báo cáo chẩn bệnh.
"Hừ, cái gì thái độ gì vậy, còn làm mặt lạnh......" Nam nhân trung niên càng thêm mất hứng, hắn lôi kéo nữ nhân đi ra ngoài, một bên còn hùng hùng hổ hổ nói:
"Còn không phải là một tên bác sĩ thú y thôi sao, còn làm sắc mặt cho ai xem."
"Bác sĩ, bác sĩ...... Con mèo đã không còn hô hấp." Lúc này, cửa phòng chữa bệnh bị đẩy ra, cô nàng thực tập sinh ôm mèo, lỗ mãng hấp tấp mà chạy vào,
"Cho thở oxi cũng không phản ứng, chắc là không thể cứu được nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!