Chương 6: (Vô Đề)

Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng với Triều Ca, Trì Nguyễn Phàm thức dậy rất sớm.

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, mặc áo khoác vào, anh liền chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.

Vừa mở cửa ra, Trì Nguyễn Phàm đã chạm mặt Cẩm Trúc ở phòng bên cạnh, người cũng đang chuẩn bị ra ngoài. Cả hai đều ngạc nhiên.

"Chào buổi sáng, Cẩm... đội trưởng." Trì Nguyễn Phàm lên tiếng chào trước.

Lúc này còn chưa đến tám giờ, quả thực là rất sớm đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp gần như ngày đêm đảo lộn.

Cẩm Trúc mặc đồng phục mùa thu của Triều Ca, áo khoác màu trắng chủ đạo, hình con quạ vàng được thêu bằng chỉ vàng kéo dài từ sau lưng lên vai, giọng nói lạnh lùng: "Chào buổi sáng."

Ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo của Trì Nguyễn Phàm một lát, Cẩm Trúc nói: "Đồng phục của cậu vẫn đang được đặt may, sẽ kịp hoàn thành trước trận đấu tiếp theo."

Trì Nguyễn Phàm biết đồng phục của Triều Ca làm khó khăn đến mức nào.

Đồng phục của các đội tuyển khác đều được giao cho xưởng may, in kỹ thuật số, cắt laser, may máy, chỉ trong chốc lát là có thành phẩm.

Chỉ có đồng phục của Triều Ca, từ logo đội đến tên tuyển thủ, đều được thêu tay bởi nhân viên chuyên biệt, tốn rất nhiều thời gian.

"Quần áo không vội," Trì Nguyễn Phàm hỏi: "cậu định đi kiếm đồ ăn hay tập thể dục?"

Lịch trình của Cẩm Trúc luôn rất quy củ, Trì Nguyễn Phàm chỉ cần hồi tưởng một chút là có thể đoán ra đại khái.

Vào thời gian này, không phải đi nhà ăn thì cũng là đi khu tập gym.

Cẩm Trúc nhìn Trì Nguyễn Phàm thêm một cái, nói: "Tập thể dục."

"Tập thể dục à, vậy tôi..."

Trì Nguyễn Phàm rất ghét các hoạt động thể thao ngoài thể thao điện tử, vừa định nói lời tạm biệt với Cẩm Trúc, đột nhiên nhớ đến tình trạng sức khỏe tồi tệ của mình ở kiếp trước.

Tính đến ngày giải nghệ, anh đã thi đấu chuyên nghiệp được năm năm, từ đốt sống cổ đến ngón tay đều có thương tích.

Cẩm Trúc thi đấu chuyên nghiệp lâu hơn anh, nhưng chưa từng thấy cậu mắc bất kỳ bệnh nghề nghiệp nào, điều này chắc chắn có liên quan đến việc cậu ấy thường xuyên tập luyện thể thao.

Lời nói đến miệng bỗng chuyển hướng, Trì Nguyễn Phàm nói: "Tôi đi cùng cậu."

Đã có cơ hội làm lại, dù sao cũng phải chú ý đến sức khỏe, kéo dài tuổi nghề thêm chút nữa.

"Được." Cẩm Trúc đương nhiên đồng ý.

"Nào, tiết lộ cho tôi xem cậu thường tập những gì đi." Trì Nguyễn Phàm vừa đi vừa dò hỏi Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc chậm rãi nói: "Giãn cơ, tạ máy, bóng rổ, đấm bốc..."

Một loạt các bài tập dài dằng dặc khiến Trì Nguyễn Phàm chùn bước.

Bây giờ chuồn đi liệu có còn kịp không?

Bước chân của Trì Nguyễn Phàm vừa chậm lại, Cẩm Trúc như hiểu được suy nghĩ của anh, với tốc độ phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, cậu nắm lấy cổ tay anh:

"Đi thôi, huấn luyện viên thể hình sẽ thiết kế kế hoạch tập luyện riêng cho cậu, sẽ không vượt quá khả năng chịu đựng của cậu đâu."

Tuyển thủ của Triều Ca đều có nhiệm vụ tập luyện riêng, cần phải tập thể hình trong thời gian quy định.

Trì Nguyễn Phàm sớm muộn gì cũng phải đi tập, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

"Không phải, tôi... tôi hình như lại buồn ngủ rồi, Trúc Tử cậu buông tay ra, để tôi về ngủ thêm giấc nữa..." Vào khoảnh khắc bị kéo vào thang máy, Trì Nguyễn Phàm vô cùng hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!