Ánh mắt Cẩm Trúc dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo của Trì Nguyễn Phàm, vẻ mặt có chút ngơ ngác và mê man.
Có lẽ để tạo không khí ấm áp, đèn trong phòng ngủ đều là đèn vàng ấm.
Ánh sáng ấm áp bao phủ làn da trắng buốt của Trì Nguyễn Phàm, làm dịu đi những góc cạnh sắc bén trên người anh, tăng thêm vài phần ám muội ngọt ngào quyến rũ.
Khi Trì Nguyễn Phàm cởi đến cúc áo thứ ba, hàng mi của Cẩm Trúc khẽ run lên, vành tai trở nên ửng hồng không tự nhiên.
Hắn khàn giọng hỏi: "Tiểu Nhuyễn, cậu đang làm gì vậy?"
"Làm... chuyện tôi nên làm." Trì Nguyễn Phàm liếc nhìn Cẩm Trúc, thản nhiên nói.
Bộ não say rượu của Cẩm Trúc không thể xử lý thông tin phức tạp, hắn còn chưa hiểu "chuyện nên làm" là gì, thì một cúc áo nữa đã được cởi ra.
Là một nghệ sĩ, việc quản lý vóc dáng là điều bắt buộc, Trì Nguyễn Phàm càng làm điều này đến mức hoàn hảo.
Khi mặc thì dáng người thon gọn, khi cởi thì cơ bắp săn chắc, đường nét cơ thể vừa uyển chuyển vừa quyến rũ, mỗi phần đều được chăm chút tỉ mỉ để tôn lên vẻ đẹp.
Cẩm Trúc vội vàng dời mắt đi, hàng mi run rẩy tiết lộ một chút bất an.
Trì Nguyễn Phàm cúi người, thử hôn lên má Cẩm Trúc, nhẹ nhàng hỏi bên tai hắn:
"Tránh cái gì? Anh không phải thích tôi, muốn có được tôi hay sao?"
Hơi thở lướt qua vành tai Cẩm Trúc, mang theo chút ngứa ngáy, tai Cẩm Trúc đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, chậm chạp đáp lại: "Tiểu Nhuyễn đã là của tôi rồi."
Đúng vậy, anh đã là của Cẩm Trúc rồi, từ khi anh đáp lại lời gọi mời kia, thì đã không thể quay đầu được nữa.
Trì Nguyễn Phàm hít sâu một hơi, tự chuẩn bị tâm lý lần cuối.
Không có gì cả, anh đã tìm hiểu kiến thức về chuyện này, đồ dùng cũng đã chuẩn bị xong.
Chỉ là ôm một người đàn ông khác trải qua một đêm mà thôi, đối phương còn say đến mất trí, chỉ có thể mặc anh bài bố, sẽ không có chơi trò quá đáng gì.
Hơn nữa Cẩm Trúc đẹp trai, còn là người mà anh lúc đầu đã từng rất sùng bái và ngưỡng mộ.
Mặc dù người này không tốt như anh tưởng tượng, nhưng khuôn mặt này, cơ thể này, vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ mà anh thích.
Trì Nguyễn Phàm từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của Cẩm Trúc.
"Không," Cẩm Trúc đột nhiên nắm lấy vai Trì Nguyễn Phàm, vội vàng nói: "Tiểu Nhuyễn, cậu đừng như vậy."
"Không?"
Trì Nguyễn Phàm ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười xã giao, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, "Anh không muốn tôi nữa sao?"
"Muốn..." Cẩm Trúc vừa nói xong, liền nghe thấy Trì Nguyễn Phàm cười khẩy một tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục chuyện vừa nãy, hắn phải vội vàng nói:
"Không cần! Tôi chỉ cần cậu, không cần những thứ này."
"Không cần những thứ này?" Trì Nguyễn Phàm nhíu mày.
Không cần chuẩn bị trước, trực tiếp làm sao? Vậy thì đau lắm.
Hay là Cẩm Trúc thích đau một chút?
*Đôi này cứ ông nói gà bà nói vịt suốt.
Trong cơn say, ánh mắt Cẩm Trúc mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt của Trì Nguyễn Phàm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!