Trì Nguyễn Phàm che mắt, nằm ngửa trên giường bệnh.
Ánh đèn lạnh lẽo rọi xuống mặt anh, khiến gương mặt vốn đã nhợt nhạt càng thêm thiếu sức sống, toát lên vẻ yếu đuối đến nao lòng.
Cạch—
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, có lẽ là y tá đến kiểm tra tình hình.
Trì Nguyễn Phàm không nhúc nhích, cho đến khi anh nghe thấy tiếng vật nặng đặt xuống bàn đầu giường, cùng tiếng ghế bị kéo nhẹ.
Từ từ gỡ tay che mắt, mắt anh vẫn chưa quen với ánh sáng, tầm nhìn mờ ảo, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn.
"Đói không?"
Giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên, hắn mở hộp giữ nhiệt bằng sứ trên bàn, hương gà hầm thơm nồng bay ra.
"Ăn chút gì đi." Người đàn ông nói.
Giọng nói rất quen thuộc, dù đã rất lâu rồi không nghe thấy, lại vẫn quen thuộc như khắc sâu vào xương tủy.
Trì Nguyễn Phàm lập tức tỉnh táo.
Anh nhắm chặt mắt, rồi mở ra, gương mặt lạnh lùng của Cẩm Trúc đột ngột hiện ra trước mắt.
"Sao anh lại đến đây?"
Nửa ngày không có gì vào bụng, giọng Trì Nguyễn Phàm khàn khàn, âm lượng yếu ớt nhưng lại sắc bén.
Cơ thể anh hơi căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm Cẩm Trúc.
Cẩm Trúc cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Trì Nguyễn Phàm.
Ánh mắt dừng lại trên đôi mắt kiên định của Trì Nguyễn Phàm một lúc, sau đó hắn thu hồi ánh nhìn, bưng bát cơm mềm nóng hổi lên, cầm thìa, nói:
"Nghe nói cậu bị bệnh."
Nghe nói từ đâu?
Trì Nguyễn Phàm cười khẩy trong lòng.
Chuyện anh ở bệnh viện, ngay cả quản lý hiện tại của anh cũng không biết.
Chắc là không thấy anh ở đoàn phim, nên mới dò la tin tức.
Một thìa cơm mềm có lẫn nước gà hầm đưa đến bên miệng Trì Nguyễn Phàm, hương thơm nồng nàn lan tỏa, khiến vị giác trên đầu lưỡi Trì Nguyễn Phàm bừng tỉnh.
Trì Nguyễn Phàm nuốt nước miếng, quay đầu đi, nói:
"Không cần, tôi tự gọi đồ ăn rồi."
Bàn tay cầm thìa dừng lại giữa không trung một lúc, rồi thu về trước lời từ chối của Trì Nguyễn Phàm.
Đồ ăn được cất lại vào hộp giữ nhiệt, chỉ còn hương thơm nhàn nhạt thoảng trong không khí.
Trì Nguyễn Phàm hít hít mũi, không động đậy.
Anh tưởng Cẩm Trúc sẽ đi, nhưng mãi không nghe thấy tiếng người kia rời đi, quay đầu nhìn, thấy người kia vẫn ngồi đó, cúi đầu lật xem một xấp kịch bản.
Còn không đi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!