Trì Nguyễn Phàm theo Cẩm Trúc bước vào bên trong du thuyền.
Bên trong và bên ngoài du thuyền được trang trí theo cùng một phong cách. Điểm khác biệt là bên cạnh những bông hoa tươi trong phòng còn có những bức ảnh được bày biện.
Trì Nguyễn Phàm bị những bức ảnh thu hút, xoay cổ xem từng tấm một.
Mỗi tấm đều là ảnh của anh và Cẩm Trúc.
Những bước chân sóng đôi khi ra trận, những ánh mắt giao nhau trên ghế tuyển thủ, những cái ôm khi chiến thắng... và cả những bức ảnh "show ân ái" do chính tay Trì Nguyễn Phàm chụp.
Từng bức ảnh một, ghi lại những khoảnh khắc của họ.
Trì Nguyễn Phàm trước đó còn hơi khó hiểu, không hiểu vì sao Cẩm Trúc lại thích mình.
Giờ nhìn những bức ảnh này, anh dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Họ là bạn thân nhất, là đồng đội tốt nhất, là người mà cả hai tin tưởng và thân thiết nhất.
Họ trân trọng nhau, yêu quý nhau.
Trì Nguyễn Phàm ôm lấy Cẩm Trúc bên cạnh, ngón tay v**t v* sống lưng Cẩm Trúc, vòng tay siết chặt, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống, từ đuôi mắt đến khóe môi, hơi thở hòa quyện, men say lan tỏa.
"Tiểu Nhuyễn, anh say rồi." Cẩm Trúc khẽ nói.
Đầu óc Trì Nguyễn Phàm rất tỉnh táo, chỉ là cơ thể có chút chênh vênh, chậm chạp, không nghe theo sự điều khiển.
Rõ ràng anh muốn hôn môi Cẩm Trúc, nhưng khi hôn lại chỉ chạm được khóe môi.
Trì Nguyễn Phàm kiên nhẫn, từ từ điều chỉnh vị trí.
Cẩm Trúc nắm chặt vạt áo sau vai Trì Nguyễn Phàm, nắm chặt rồi lại buông ra, như đang do dự điều gì đó.
Một lát sau, cậu vừa đáp lại Trì Nguyễn Phàm, vừa ôm lấy anh, đưa người vào phòng ngủ, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường.
Chiếc áo khoác đồng phục đội thêu hai chữ "Trì Phủ" rơi xuống đất, tiếp theo là chiếc áo khoác đồng phục đội và áo lót thêu họa tiết "Cẩm Y".
"Tiểu Nhuyễn, anh có biết mình đang làm gì không?" Cẩm Trúc giữ chặt bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân cậu của Trì Nguyễn Phàm, đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào đối phương.
Trì Nguyễn Phàm tay vẫn cầm "trang bị" tìm được trong ngăn kéo, đôi mắt mơ màng vì tác dụng của rượu, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đáp:
"Làm chuyện của người yêu."
Trong ký ức có chút xa xôi, Cẩm Trúc từng nói với anh, khoảng cách 15cm âm dương là khoảng cách thân mật nhất, chỉ dành cho người yêu và bạn tâm giao.
Sau khi trọng sinh, Cẩm Trúc lại nói với anh, khoảng cách bạn tâm giao là từ 0 đến 15cm, không có âm hay dương.
Nhưng bây giờ họ đã là người yêu rồi, chẳng lẽ không bù đắp phần âm dương hay sao?
Bàn tay Cẩm Trúc giữ tay Trì Nguyễn Phàm siết chặt hơn, một lúc sau, cậu buông tay, ngả đầu ra sau gối, cẳng chân chủ động gác lên vai Trì Nguyễn Phàm.
Một lát sau, Trì Nguyễn Phàm mặt trắng bệch hỏi Cẩm Trúc: "Em có đau không?"
Có những chuyện không cần học, chỉ cần tiếp xúc là biết phải làm thế nào.
Nhưng biết phải làm thế nào không có nghĩa là làm tốt, giống như có người biết rõ từng kỹ năng của từng tướng trong game, nhưng nhìn bảng thành tích lại là 0-5.
Nếu như tiếp xúc giữa người yêu là một trận game, Trì Nguyễn Phàm bây giờ đã là 0-5 rồi.
Không lần nào giết được địch, năm lần chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!