Cẩm Trúc đã tồn tại trong Thế Giới Vô Hạn này không biết bao nhiêu lâu, từ một cây trúc tầm thường, hắn dần trở thành chúa tể có hệ rễ kết nối muôn vàn thế giới.
Cuộc sống của hắn vẫn luôn tĩnh lặng chết chóc, giống như mặt hồ không gợn sóng.
Cho đến khi người ấy xuất hiện.
Trong bóng tối u ám của Quỷ giới , một con người ẩn nấp sau vách núi bất ngờ lao ra.
Kẻ ấy lao tới, băng qua bầy quỷ, nắm chặt lấy cổ tay hắn rồi kép chạy đi.
Ban đầu, Cẩm Trúc không ngờ có một con người lại gan to đến mức dám cắt ngang lúc hắn đang dùng bữa, liền quên mất phải phản ứng, để cho kẻ kia có cơ hội đến gần.
Sau đó, hắn cũng mặc cho người kia kéo mình chạy, muốn xem rốt cuộc cậu ta định làm gì.
Câu trả lời là tên con người kia chẳng định làm gì cả.
Khi đã thoát khỏi bầy quỷ, người kia lập tức buông tay, đề nghị từ đây đường ai nấy đi.
Cẩm Trúc lấy làm khó hiểu: "Ngươi liều mạng xông vào đám quỷ, để cứu ta ra ngoài rồi giờ lại định bỏ đi như vậy sao?"
Người kia thoáng có chút cảnh giác: "Ta cứu ngươi chỉ là trong phút bốc đồng, chẳng có ý gì khác, cũng không định kiếm đồng đội."
"Cứu ta?"
Cẩm Trúc chợt bừng tỉnh.
"Ngươi đưa ta ra khỏi bầy quỷ, là đang... cứu ta sao?"
Xưa nay chỉ có đám quỷ cầu xin hắn tha mạng, từ bao giờ hắn lại cần một con người cứu khỏi bọn chúng?
Có vẻ trong mắt kẻ yếu ớt này, hắn còn yếu hơn thế nữa.
Trải nghiệm bị coi thường như vậy, Cẩm Trúc từng trải qua không ít lần.
Thuở mới vào Quỷ giới, hắn mang dáng vẻ con người, từng bị lũ quỷ coi như con mồi. Chỉ đến khi hắn đồ sát tám phần sinh linh nơi đây, nuốt trọn máu thịt của chúng, mới chẳng còn kẻ nào dám động đến hắn.
Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên, sau khi bị coi thường, đối phương lại chọn cách 'bảo vệ' hắn.
Người kia chẳng buồn để ý đến thái độ của hắn, chỉ nói một câu "tạm biệt", rồi dứt khoát quay đi, dường như chẳng muốn có chút dây dưa nào.
Cơ thể Cẩm Trúc hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn cứ thế bước theo sau.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đối xử thế nào với con người này. Dù là nuốt chửng hay tha mạng, chẳng có lựa chọn nào khiến hắn hài lòng.
Thôi thì cứ đi theo trước đã, nghĩ xong rồi xử lý sau cũng chưa muộn.
Thế là, Cẩm Trúc thu liễm khí tức, đi bên cạnh người kia, hắn nhìn cậu cẩn thận tránh né khỏi từng đàn quỷ, rồi thử săn những con quỷ cấp thấp đi lẻ, hắn nhìn cậu dùng điểm tích lũy có được sau khi săn quỷ để đổi lấy đồ ăn và nước uống.
Rồi chính hắn cũng nhận được một phần thức ăn từ con người ấy.
Đó là một hộp sô
-cô
-la, ăn vào có vị vừa ngọt vừa đắng, có chút giống hương vị của một loại quỷ cấp cao sống sâu dưới lòng đất.
Con người có một thói quen gọi là 'lễ thượng vãng lai'. Một bên cho đi, bên kia cũng phải đáp lại.
Cẩm Trúc dự định sẽ đào vài con quỷ vị sô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!