Sau khi cùng đồng đội ăn một bữa cơm ở căn cứ, Trì Nguyễn Phàm mang theo hành lý đã sớm chuẩn bị xong, ngồi lên xe của Cẩm Trúc.
"Về thẳng nhà cậu à?"
Cẩm Trúc nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi Trì Nguyễn Phàm, người đang ngồi yên vị ở ghế sau theo sự sắp xếp cứng rắn của cậu.
Trì Nguyễn Phàm đang mải miết lướt video game trên máy tính bảng để cập nhật phiên bản, nghe vậy liền vô thức đáp:
"Nhà cậu nhà tôi gì chứ, đó chẳng phải là... nhà của chúng ta sao?"
Câu nói vừa thốt ra, Trì Nguyễn Phàm mới giật mình nhận ra, vội vàng nuốt ngược lại từ ngữ suýt chút nữa đã bật ra.
Không gian trong xe trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng video game trên máy tính bảng.
Đầu óc Trì Nguyễn Phàm quay cuồng, cố gắng nghĩ cách chữa cháy cho câu nói lỡ lời.
Cẩm Trúc không hiểu sao cũng im lặng, ngón tay cái lạnh lẽo như ngọc vô thức v**t v* vô lăng, một cảm xúc xao xuyến khó tả dâng lên.
Bỗng nhiên, từ video phát ra một tiếng "đoàng!", đó là âm thanh đặc trưng khi Xạ Thủ Bắn Tỉa bắn trúng mục tiêu.
Trì Nguyễn Phàm liếc nhìn màn hình, lập tức sự chú ý bị cuốn hút theo.
"Sát thương của Xạ Thủ Bắn Tỉa này sao lại yếu thế? Chỉ như gãi ngứa thôi ấy!"
"...".
Cẩm Trúc im lặng một lúc rồi đáp: "Xạ Thủ Bắn Tỉa 'gãi ngứa' cũng không phải chuyện một sớm một chiều đâu. Bị 'nerf' (giảm sức mạnh) nhiều lần như thế cơ mà."
Nói đi thì cũng phải nói lại, vài lần Xạ Thủ Bắn Tỉa bị nerf đều là vì Trì Nguyễn Phàm, đến mức từng bị cho 'out meta'*.
*" – xuống cống": tiếng lóng game, chỉ tướng quá yếu, bị bỏ xó
Chỉ khi Trì Nguyễn Phàm chuyển sang vị trí đi rừng, nhà phát triển mới dần dần tăng sức mạnh cho Xạ Thủ Bắn Tỉa sau làn sóng phẫn nộ của người chơi. Tuy nhiên, dù được tăng cường thế nào, Xạ Thủ Bắn Tỉa cũng không thể trở lại thời kỳ huy hoàng đỉnh cao như trước nữa.
Trì Nguyễn Phàm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị mức sát thương yếu ớt này làm cho kinh ngạc.
Anh cầu cứu nhìn Cẩm Trúc: "Trúc Tử, cậu phải giúp tôi học lại căn bản đi, không thì đến lễ kỷ niệm tôi sẽ mất mặt chết mất."
Đêm qua, Trì Nguyễn Phàm vừa giành được FMVP thứ ba trong sự nghiệp tại giải đấu thế giới, nên Cẩm Trúc không tin anh lại thiếu kiến thức cơ bản nào. Nghe thế, cậu càng cảm thấy giống như Trì Nguyễn Phàm đang cố tình tạo cơ hội để hai người ở riêng hơn.
Nhớ lại câu nói Trì Nguyễn Phàm muốn theo đuổi mình, Cẩm Trúc khẽ rung động, lên tiếng:
"Được, tôi kèm cho. Nhưng là đến nhà cậu, hay là..."
Trì Nguyễn Phàm rất muốn Cẩm Trúc đổi lời thành "nhà chúng ta", nhưng cũng hiểu rằng đây chưa phải lúc. Anh chỉ "Ừ" một tiếng để xác nhận.
Trong suốt một tuần sau đó, dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm đã bổ sung toàn bộ kiến thức về phiên bản hiện tại, đồng thời luyện tập với cường độ chẳng kém gì khi chuẩn bị cho giải đấu thế giới.
Với vai trò vừa là thầy, vừa là bạn tập, Cẩm Trúc thường xuyên băn khoăn không biết Trì Nguyễn Phàm là thật sự không hiểu hay cố tình giả vờ không hiểu.
Tiểu Nhuyễn dường như thật sự nghiêm túc học hỏi, nhưng lại luôn nhân nhiều khoảnh khắc 'tình cờ' để... trêu ghẹo cậu.
Cẩm Trúc rất chắc chắn: Trì Nguyễn Phàm đang thả thính mình, dù là vô tình hay cố ý.
Cẩm Trúc nhận ra rằng đây không phải là cách đối xử thân mật giữa những người bạn thân, mà là một sự quan tâm tinh tế và gần gũi hơn.
Đã có mấy lần, Cẩm Trúc suýt không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Cậu muốn hỏi Trì Nguyễn Phàm: "Đây có phải là cách cậu theo đuổi tôi không?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!