Chương 9: Thay đổi liên tục

Lục Gia Xuyên ngồi trong xe, đây là lần thứ ba anh giơ tay xem đồng hồ.

10:00 AM.

Cô gái điên này, thầy giáo không dạy cô ta biết phải đến nơi hẹn đúng giờ sao?

10:15 AM.

Điện thoại Lục Gia Xuyên vang lên —— leng keng một tiếng, anh cầm điện thoại di động đang đặt trên ghế phụ, mở ra đọc tin nhắn.

Là cô gái điên kia gửi tới.

Nội dung tin nhắn như sau:

"Xin lỗi anh, bác sĩ Lục, vì tôi có chuyện đột xuất nên hôm nay tôi không thể cùng anh về nhà ăn cơm được. Thực sự rất xin lỗi, hi vọng anh sẽ không giận tôi, tôi thật sự không phải cố ý hủy hẹn đâu, xin anh hãy hiểu cho tôi. Xin lỗi rất xin lỗi…"

Hiểu cho cô?

Lục Gia Xuyên đọc xong tin nhắn, thì mặt tối đen, không lừng chừng mà gọi điện ngay cho cô.

Không có ai nhấc máy cả.

Được lắm, cô ta dám cho anh leo cây, giờ còn không dám nhận điện thoại của anh?

Khi Lục Gia Xuyên gọi một cuộc rồi một cuộc nữa, mà trả lời anh vẫn cứ là tiếng nhạc chuông lạnh lùng kia, thì dường như anh muốn bùng cháy luôn rồi. Anh thừa nhận bản thân mình rất nóng tính, nhưng giận đến mức này thì đây là lần đầu tiên.

Anh cảm thấy có chút buồn cười, sáng sớm mới dậy còn cảm thấy rất vui sướng, giờ nhìn người đàn ông ăn mặc chỉn chu trong gương chiếu hậu kia trông thật nực cười.

Thậm chí anh không kiềm chế được mà nghĩ rằng, có phải Chu Sênh Sênh đang muốn trả thù anh không? Vì mấy lần trước anh đã khiến cô phải lúng túng và xấu hổ, nên cô mới bày ra trò này. Nếu không thì tại sao vừa vào trận cô đã bỏ chạy?

Cô nghĩ rằng chỉ với một tin nhắn thế này mà muốn đuổi anh đi sao?

Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào ba kilomet quanh đây để tìm cô cho bằng được. Ha ha, chẳng trách đêm đó cô không chịu để anh đưa cô về nhà, hoá ra là vì kế hoạch định cho anh leo cây sáng nay, hơn nữa còn muốn anh không thể làm gì cô được!

***

Rầm —— Cửa phòng bên mở ra.

Chu Sênh Sênh từ từ đi ra khỏi wc công cộng, đứng soi mình trước tấm gương ngay phía bên ngoài.

Gương mặt xinh đẹp trẻ trung kia đã không còn nữa, thay vào đó, là gương mặt của một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, bên khóe mắt còn có nếp nhăn, và cả những vết tàn nhang lấm chấm trên mặt.

Cô vươn tay xoa xoa mặt, cằm rồi môi, mẹ nó, còn cả ria mép thế này! Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt, cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên vô cùng bức bối và buồn bã [1].

[1]Gốc là "Bi thương ngược dòng thành sông, đây là tên một cuốn tiểu thuyết của Quách Kính Minh, nội dung kể về câu chuyện tình tàn khốc bi thương, kéo người ta vào sự u buồn, bức bối, đầy thương cảm.

Chiếc di động trong túi áo khoác rung lên liên tục, cô buồn bực tắt nguồn, rồi bất chấp tất cả chạy dưới cơn mưa to.

Có người tò mò đưa mắt nhìn cô, chắc hẳn là vì thấy một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi lại mặc chiếc áo khoác dạ hồng trẻ trung giả làm người trẻ. Cô có cảm giác mắt mình lại bắt đầu mờ rồi, nên càng chạy nhanh hơn, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà hung dữ quát một câu:

"Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy gái xinh bao giờ à?"

Choáng ngợp cả bầu trời là những giọt mưa lạnh buốt, và trái tim cô cũng thế.

Tất cả cảm giác thoải mái sung sướng đều trôi sạch theo cơn mưa bất ngờ này rồi, bao gồm cả quán cafe đem đến sự ấm áp cho cô, rồi những người đồng nghiệp dễ thương, tất cả đều cùng gương mặt kia trở thành một phần quá khứ trong cô.

Toàn thân Chu Sênh Sênh ướt đẫm đẩy cửa mà vào, cô nhanh chóng đi tắm nước nóng, sau đó vùi mình nằm trong chăn.

Trịnh Tầm vào phòng, chỉ thấy một ngọn núi nhỏ phía trong chăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!