Chương 78: Ra mắt người lớn

Có ngọn núi nhỏ Chu Sênh Sênh chẳng khác nào có bộ áo giáp, chỉ cần lên ngọn núi đó, là cô chắc chắn mình sẽ giữ được gương mặt như tiên nữ hạ phạm này.

Nhưng cô ngàn tính vạn tính cũng chẳng thể tính được độ vô sỉ của bác sĩ Lục.

Vào một buổi sáng sớm tờ mờ nào đó, Chu Sênh Sênh chợt bừng tỉnh trong cơn say giấc, nguyên nhân tỉnh giấc là đỉnh đầu có một luồng nhiệt nóng bỏng đang hội tụ, cảm giác đau đớn nóng rực khiến cô bừng tỉnh.

Cô hoảng sợ vô cùng lôi di động ra, chợt phát hiện giờ này đã là bảy rưỡi sáng.

Dự báo thời tiết nói sáng sớm nay sẽ có mưa.

Còn cô, rõ ràng tối hôm qua đã đặt báo thức dậy lúc năm giờ sáng, cô muốn lên ngọn núi sớm hơn hai tiếng…

Luồng nhiệt dần lan ra toàn thân.

Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say.

Chu Sênh Sênh vén chăn lên, nhanh chóng chạy vào wc, vô cùng hoảng sợ và chờ mong soi mình trong gương.

Ông trời phù hộ!

Ông trời phù hộ!.

Đừng xấu quá đừng xấu quá đừng xấu quá.

Cô lặp lại câu thần chú, trong lòng bất ổn, bộ não rỗng tuếch.

Vài phút sau, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên.

Chu Sênh Sênh nhắm chặt mắt lại, sau đó từ từ, từ từ mở mắt ra.

Tuyệt vọng cứ như vừa có cơn mưa đá rơi xuống đầu.

Lần này cô trở thành một nàng Vô Diệm gần bốn mươi.

Chu Sênh Sênh tức đến nổ phổi, trong nhất thời khó có thể chấp nhận được gương mặt này, một lát sau cô mới nhớ ra một chuyện —— để mọi thứ ổn thỏa, rõ ràng cô đã đặt chuông báo thức hết rồi, hơn nữa còn đặt từ năm giờ sáng, chỉ sợ mình ngủ say mà không nghe thấy tiếng chuông.

Nhưng sáng nay cô không nghe thấy bất cứ tiếng chuông nào cả.

Cô đen mặt đi vào phòng ngủ, cầm chiếc di động bên cạnh gối, mở ứng dụng báo thức.

Mất sạch rồi.

Trên màn hình hiển thị toàn bộ giờ báo thức cô đặt đã bị xóa hết rồi.

Nghi vấn trong lòng phút chốc đã được chứng thực.

Như một cuộn phim quay chậm, Chu Sênh Sênh vặn cổ răng rắc, cho đến khi cô quay người lại, mặt tái mét nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say kia.

Anh cong khóe môi khẽ cười như đang mơ mộng đẹp.

À, là mơ thấy cô không có tiếng chuông báo thức nên không tránh được cơn mưa, cho nên không thể giữ được gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia đúng không?

Bảy rưỡi sáng, một ngày cuối tuần tuyệt vời.

Nhưng đối với Lục Gia Xuyên tiên sinh chủ nhân căn hộ 1202 mà nói, một sáng cuối tuần của anh bắt đầu bằng sự hoảng sợ.

Nguyên nhân là vì anh tỉnh dậy trong khi đang bị bóp cổ cùng tiếng hét chói tai vô cùng thê lương của một cô nàng nào đó, vừa mở mắt, liền thấy một người phụ nữ bốn mươi với gương mặt xa lạ y như ma nữ cưỡi trên người anh, vừa bóp cổ vừa rít gào bên tai anh.

Em muốn giết anh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!