Sau đó là trận giao chiến chấn động lòng người.
Một đống quần áo hỗn độn, nương nhờ những tia sáng lắt léo từ ánh trăng chiếu tới khiến cả căn phòng tràn ngập xuân tình khó tả.
Chu Sênh Sênh xin anh nhẹ tay liên tục nhưng Lục Gia Xuyên lại không chịu bỏ qua.
Cô bấu chặt lấy lưng anh, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi:
"Anh….. anh cố ý đúng không?"
Không đâu. giọng anh khàn khàn, thong dong nói,
"Đều do anh có khả năng trời phú, sức mạnh siêu phàm."
…
"Nhưng trước kia…. trước kia anh đâu có như vậy." Cô hổn hển vừa thở vừa nói, miệng vừa dứt lời, liền nhận ra anh vừa động người đi vào.
Lục, Gia, Xuyên!
Cô hét lên một tiếng.
"Xem ra em có vẻ không hài lòng với biểu hiện trước giờ của anh."
"Hài lòng, hài lòng muốn chết!"
"Vậy anh phải cố gắng không ngừng rồi."
"Đừng đừng đừng, cố quá thành quá cố, cố quá thành quá cố đấy…"
Anh hôn lên môi cô, thành thật mà nói:
"Chủ yếu là vì nhịn quá lâu, hôm nay em lại đổi mặt, trong lòng anh hơi kích động, nên không nhịn được."
"Nếu đã không nhịn được thì anh mau chóng nộp vũ khí đầu hàng đi!" Chu Sênh Sênh miệng đắng lưỡi khô khuyên anh, mắt cô đã hoa cả lên rồi.
"Nếu đã không nhịn được thì đành phải làm nhiều thôi." anh cười haha, lề mề rút ra đưa vào, ma sát không ngừng.
Chu Sênh Sênh bật khóc.
"Bác sĩ Lục, em cảm thấy anh có vẻ khá thích làm chuyện đó với gương mặt xa la, tương lai rất dễ ngoại tình."
Vớ vẩn! Người đàn ông đang động người đột nhiên đâm mạnh một cái, mặt mũi hằm hằm,
"Lại dám hoài nghi lòng trung thủy của anh, em cứ tưởng cô nàng nào cũng lên giường của anh được à?"
Vươn tay xoa xoa mặt cô, anh nói:
"Không có cúp D dĩ nhiên không qua cửa."
Vỗ vỗ mông cô, anh nói:
"Co dãn tốt mới có thể hấp dẫn anh được."
Cuối cùng còn nhéo eo cô một cái:
"Chỉ có Chu Sênh Sênh mới khiến anh có hứng thú phơi bày chút bản lĩnh đàn ông của mình."
Chu Sênh Sênh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!