Không, không phải là bây giờ.
Cô vẫn chưa biến thành một cô gái xinh đẹp, anh cũng chưa biết về bí mật đổi mặt của cô.
Nhưng tại sao lại là lúc này, anh nhìn gương mặt xa lạ của cô, lại nắm chặt lấy tay cô, gọi ba chữ Chu Sênh Sênh?
Chu Sênh Sênh kinh ngạc đứng ở đó, quay đầu nhìn lại.
Sau lưng anh là con ngõ sâu hun hút im ắng, ánh trăng sáng trên cao, lẳng lặng quan sát hai người đang giằng co.
Lục Gia Xuyên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt đen như mực có sóng triều mãnh liệt, từng đợt sóng kéo tới che lấp cả đất trời, cứ như muốn nuốt chửng cả cô.
Anh vẫn chưa chịu buông tay cô ra.
"Có…có phải anh nhận nhầm người rồi không?" Cô hạ thấp giọng, run rẩy hỏi anh.
Lục Gia Xuyên nhướn mày: Bị cảm à?
Sao cơ? Cô không hiểu.
"Sao giọng lại thay đổi?" anh nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ kia,
"Chẳng lẽ mặt thay đổi, giọng nói cũng thay đổi theo?"
…
Chu Sênh Sênh hoàn toàn không biết nòi gì nữa.
Anh đã biết.
Anh quả nhiên đã biết bí mật của cô.
Cô hoảng sợ như con sâu cái kiến đứng trước cơn đại hồng thủy, nhìn anh không nói được lời nào, trốn cũng vô dụng, lại chẳng biết cứ đứng đây thì biết lấy mặt mũi gì để đối diện với anh.
Cuối cùng khó khăn lắm mới mở miệng, lại chỉ nói được một chữ, đã bị cắt ngang.
Anh ——
"Gương mặt này xấu thật." Lục Gia Xuyên nói,
"Còn không bằng gương mặt trước."
Lại sợ như cô không hiểu mình đang nói gì, anh bổ sung thêm một câu:
"Ý anh là gương mặt của Tiết Thanh Thanh đó."
…
Được lắm, Chu Sênh Sênh hoàn toàn ngậm miệng.
Quả nhiên anh đã biết rồi.
Nhưng tại sao anh lại biết được???
Còn có thể tìm đến tận nhà trọ cũ của cô nữa.
Là vì tức giận không thể nhịn được, nên mới tới đây tính sổ với cô sao?
Đều là lỗi của cô, càng muốn xinh đẹp thì lại càng trở nên xấu xí. Vốn nghĩ con người đều có thị giác của động vật, nếu cô như một tiên nữ xuất hiện trước mặt anh, chắc hẳn anh muốn mắng cũng mắng không nổi đâu nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!