Đứng ở cửa đang có ba người, ngoài cửa là Chu Sênh Sênh, bên trong là Lục Gia Xuyên và Trương Oánh Nhiên.
Trong nháy mắt bầu không khí sẵn sàng chiến đấu đã lan ra khắp dãy hành lang.
Trương Oánh Nhiên nheo mắt, hai tay khoanh trước ngực, cằm nhếch lên: Ý cô là gì?
Chu Sênh Sênh nhìn chằm chằm vào ngực cô ta: Một ý thôi.
"Ngực to thì có gì mà ghê gớm?"
"Cũng chẳng to lắm nhưng khá tự tin." Cô chẳng hề ngại ngần nói thẳng.
Trương Oánh Nhiên vốn chẳng biết cô nàng này là thần thánh phương nào, tự dưng nhảy ra chế nhạo cô ngực nhỏ, thật sự là muốn nổi điên mà. Cô ta quay sang nhìn Lục Gia Xuyên:
"Anh không định giới thiệu sao, bác sĩ Lục?"
Cần gì giới thiệu?
Chu Sênh Sênh cắt ngang lời cô,
"Nói cứ như người ta muốn quen cô vậy. Cám ơn, nhưng tôi không muốn biết cô là ai đâu."
Trương Oánh Nhiên: … Đã không thể dùng những từ như giận giữ bình thường để hình dung ra tâm trạng của cô giờ này nữa rồi.
"Cô nghĩ rằng tôi muốn làm quen với cô lắm đấy à? Chị hai à, chị có biết phép lịch sự tối thiểu giữa con người với nhau không? Tự nhiên tới đây so ngực, chị nghĩ ngực to mà não bé thì có hay ho không?" Cô ta nhìn chằm chằm vào ngực Chu Sênh Sênh, càng nhìn càng tức giận.
Cô nàng này còn nhiều tuổi hơn cô, mặt cũng bình thường như bao người, nhưng chiếc váy màu đen kia càng tôn lên bộ ngực tròn đầy và làn da trắng mịn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ rồi.
Chẳng lẽ bác sĩ Lục thích style máy bay bà già thục nữ thế này sao?
Đúng lúc này, Lục Gia Xuyên rốt cục cũng không còn im lặng nữa, anh cầm đống sách Trương Oánh Nhiên vừa đặt trên tủ giày rồi đưa cho cô:
"Y tá Trương cô cứ về trước đi."
Trương Oánh Nhiên bỗng chốc quay đầu nhìn anh, cảm thấy thật khó tin. Vất vả lắm cô mới tìm được lý do tới nhà anh, tự nhiên nửa đường lại nhảy ra một chị già chặn đường, còn Lục Gia Xuyên thấy cô bị trêu vì ngực bé, lại coi như không thấy mà đuổi cô vê sao?
"Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau ăn cơm tối sao?" Cô không nhận đống sách anh vừa đưa, chỉ siết chặt tay thành nắm đấm.
Lục Gia Xuyên không vạch trần lời nói dối của cô ta, kỳ thực anh chưa từng đồng ý lời mời ăn cơm chung của cô, nhưng dù sao anh có nói ra cũng chẳng để làm gì. Anh không nhìn Chu Sênh Sênh đang đứng ngoài cửa, chỉ lôi một chiếc túi bóng trong ngăn giày, rồi bỏ mấy cuốn sách vào túi.
Nhưng một giây sau đó, Chu Sênh Sênh đang đứng ngoài cửa đột nhiên xông vào, một tay mở toang chiếc túi kia ra, im lặng nhìn cuốn sách đang nằm trên cùng.
Winesburg, Ohio.
Của Sherwood Anderson.
Anh tặng cuốn sách này cho cô ta sao? Tặng tiểu công chúa sao?
Đây rõ ràng là sách anh mua cho cô, vì cô thích nó nên anh cũng thích. Hai cuốn sách, một cuốn nằm ở chỗ cô, một cuốn nằm trong nhà anh, ngày đó cô còn thầm vui trong lòng nhiều đến cỡ nào, mỗi khi cầm cuốn sách ấy lên, đều không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mỗi tối anh ngồi dưới ánh đèn đọc cuốn sách cô cũng đang đọc, nghĩ những điều như cô đang nghĩ.
Này, cô làm gì vậy?
Trương Oánh Nhiên không khách khí cướp túi sách trong tay cô,
"Đây là sách của tôi, ngại quá."
Chu Sênh Sênh từ từ buông lỏng tay.
Cô nhìn Trương Oánh Nhiên, lại quay sang nhìn Lục Gia Xuyên, nói về bề ngoài, hai người họ mới đúng là xứng đôi, nam anh tuấn cao ráo, nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Còn cô thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!