Chương 5: Hẹn hò nhé?

Bệnh viện thú y này cũng có thể coi như một phòng khám tư nhân, diện tích chung cũng không lớn lắm, tổng cộng có bốn phòng khám. Giờ đang là đầu đông nhiệt độ rất thấp, cửa lớn đóng chặt, trong sảnh còn đang bật điều hòa, không gian xung quanh lại bịt kín.

Cũng bởi vậy mà mùi thối một khi lan ra, sẽ lập tức tràn ngập cả sảnh lớn này.

Chu Sênh Sênh thề, tuy rằng cô rất muốn nói câu gì đó khiến bác sĩ Lục tức chết, nhưng cô tuyệt đối không dám nghĩ chú chó lông vàng nhà mình sẽ dùng cách đáng sợ như vậy mà trả thù hộ cô.

Hơn nữa, phân của Romeo chưa từng thối như vậy, mà thật ra mấy hôm nay nó còn cũng không ăn nhiều lắm!

Gương mặt cô đã trắng bạch không còn chút máu, trong lòng run sợ nhìn chú chó lông vàng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, thản nhiên nghển đầu nhìn từ cô sang bác sĩ Lục. Trong đôi mắt tối đen như mực kia phản chiếu dáng vẻ cực kỳ sợ hãi của cô, vừa nhìn đã thấy vô cùng thảm hại.

Anh… anh ta muốn làm gì?

Dựa vào tính cách của bác sĩ Lục, cô cảm thấy có thể mình sẽ chết rất thảm.

Chu Sênh Sênh liền bật chế độ cảnh giác, âm thầm tính toán nếu anh đánh cô, cô sẽ nên cho anh một đấm, hay là chém anh một nhát đây. Là do anh khơi mào cuộc chiến trước, nên không thể trách cô độc ác ra tay đánh anh đến mức bán thân bất toại được!

Nhưng một phút sau, cô chỉ thấy bác sĩ Lục nhíu lông mày một cái, rồi hung dữ mở miệng quát lớn:

"Cô làm chủ nó thế này đấy à?"

???

Cô có chút mơ màng:

"Tôi… tôi cũng đâu ngờ nó sẽ đi bậy vào đúng lúc này chứ!"

Chẳng lẽ người chủ nào cũng phải biết rõ chó nhà mình sẽ đi nặng lúc nào ra phân thế nào sao? Cô thực oan ức mà, nhưng nhìn anh rồi nhìn chiếc giày da sáng bóng đắt tiền dính đầy phân kia, cô cũng chỉ đành nói xin lỗi với anh:

"Rất xin lỗi anh bác sĩ Lục, là do tôi không trông coi nó cẩn thận. Nếu tôi biết nó muốn đi ị sớm hơn, thì tôi đã liều mạng lột giày của anh ra – –"

Vị bác sĩ đứng bên cạnh lăn lộn ra cười như phát rồ.

"Không phải vấn đề về giày." Lục Gia Xuyên nhắm chặt mắt cắt ngang lời Chu Sênh Sênh nói,

"Cô làm chủ mà không biết nuôi chó thế nào à? Không được cho chó ăn quá no, ăn cơm không biết tiết chế gì hết thế này?"

Anh không để ý đến chút phân và nước tiểu đang dính trên giày mình, mà chỉ nhẹ nhàng ấn ấn bụng Romeo, rồi lại quay sang nhìn Chu Sênh Sênh chằm chằm:

"Bụng nó quá no nên bị trương lên, phân loảng không thành cục, nhìn là biết vì cô cho ăn lung tung nên nó mới bị rối loạn tiêu hóa thế này."

Rồi anh đứng dậy, cũng không xử lý đôi giày bẩn của mình trước, mà ôm lấy Romeo còn đang vẫy đuôi rất vui vẻ đi vào phòng phẫu thuật.

Này – - Chu Sênh Sênh muốn hỏi anh đang chuẩn bị làm gì, thì đã bị anh liếc cho một cái chết đứng, chỉ đành ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Thật ra tim cô đang đập rất nhanh và loạn nhịp, những tưởng anh sẽ tức giận vì Romeo đã ị bậy lên giày anh, không ngờ chuyện anh thực sự tức giận không phải vì giày mình bị bẩn, mà ngược lại là vì người làm chủ như cô lại chẳng biết chăm sóc chó nhà mình cẩn thận.

Chuyện đó quả thực đã vượt xa dự tính của cô rồi.

Vị bác sĩ ngoài sảnh lớn tên là Lưu Thừa Đông, anh tự giới thiệu mình là bạn học đại học của Lục Gia Xuyên, là bạn thân.

Chu Sênh Sênh ngồi chờ cùng anh ở dãy ghế bên ngoài, cô nghiêng đầu nhìn vào căn phòng cửa kính kia. Bác sĩ Lục đang đứng trong phòng phẫu thuật đeo bao tay khử trùng, Romeo bị anh trói chặt trên bàn điều khiển, nó đang gào khóc rú ầm ĩ tìm bóng dáng cô khắp nơi.

Chu Sênh Sênh bất an hỏi Lưu Thừa Đông:

"Bác sĩ Lưu, giao chó nhà tôi cho một bác sĩ khoa mắt thật sự sẽ không sao chứ?"

Lưu Thừa Đông bình tĩnh an ủi cô:

"Cô yên tâm đi, bất luận thế nào cũng không chết được đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!