Lục Gia Xuyên ngồi xổm xuống, khi cúi người cầm đôi dép lê trong tủ giày ra thì tay hơi cứng lại.
Đôi dép lê màu hồng đặt ở tầng cuối cùng vẫn còn đang mới tinh, lần cuối mà nó được sử dụng chính là lúc Chu An An chưa biến mất. Do tính cách hướng nội nên trong nhà anh gần như không có đồ dùng cho khách, mà lần đó khi Chu An An đến, thì đó là lần đầu tiên anh lấy dép lê ra cho khách sử dụng.
Từ trước đến giờ cũng chỉ có mình cô từng đi nó.
Tay hơi ngừng lại chút thôi, rồi anh lôi một đôi dép mới màu xanh nhạt ra, đôi dép này vẫn còn được đóng gói trong túi chưa từng được sử dụng.
Cô nàng đứng phía sau tò mò hỏi anh:
"Không phải tầng cuối cùng có một đôi sao? Anh cần gì phải mở đôi mới, bác sĩ Lục?"
Lục Gia Xuyên mở túi dép mới ra, đặt dép vào tay cô.
Đôi kia hỏng rồi.
Trương Oánh Nhiên đưa mắt nhìn qua đôi dép nữ kia một cái cũng không nói gì, nghe theo lời anh nhận đôi dép lê mới, cúi người xỏ chân vào.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy chữ V kiểu trễ ngực, vừa cúi người xuống thì cảnh xuân lộ ra hết, cực kì đẹp mắt. Nhưng đợi đến khi cô đi xong đôi dép rồi đứng thẳng người lên thì chợt nhận ra Lục Gia Xuyên chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái, mà vô cùng lịch sự quay người đi, lựa chọn xuống bếp lấy nước để tránh cảnh này.
Cô có chút thất vọng, lại có cảm giác người đàn ông này không giống những người đàn ông khác mà cô từng quen trước đây.
Cô uống nước đi.
Lục Gia Xuyên xoay người lại, đưa cốc nước cho cô rồi nói thẳng,
"Giá sách nhà tôi ở thư phòng, cô có thể tự chọn xem mình muốn đọc loại gì."
Anh dẫn đường đưa cô vào thư phòng, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà này, khóe môi chợt cong lên khẽ mỉm cười, cùng anh đi tới thư phòng.
Căn nhà được bài trí theo phong cách riêng, đồ dùng trong nhà cũng có vẻ không hề rẻ.
Cô nhẹ giọng hỏi:
"Bác sĩ Lục, anh sống ở đây một mình à?"
Tuy rằng đáp án của câu hỏi này cô đã biết qua chỗ y tá Trần từ ngày đầu tiên tới khoa mắt rồi.
Ừm. Một chữ tùy ý nhưng khẳng định chắc nịch.
Lục Gia Xuyên đứng trước tủ sách, hai tay đút trong túi quần. Không còn mặc trên người chiếc áo blouse trắng, trên người anh giờ là chiếc áo len giản dị, phối cùng chiếc quần tây đen đơn giản.
Dường như sau khi rời khỏi bàn giải phẫu lạnh như băng, anh bỗng trở thành một người đàn ông tràn ngập hơi thở bình phàm.
Quả là cảnh đẹp ý vui.
Trong thư phòng có nguyên một bên tường dành cho những cuốn sách, giá sách cao từ trần nhà đến sàn, kéo dài từ mặt tường bên trái sang tường bên phải, lượng sách lưu trữ khá lớn, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
"Giá sách lớn thế sao! Không ngờ anh lại thích đọc sách như thế." Trương Oánh Nhiên cười rộ lên, tám chiếc răng trắng tắp chỉnh tề, quả đúng là nụ cười theo tiêu chuẩn thục nữ.
Nhưng Lục Gia Xuyên không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu:
"Tôi không phải người hướng ngoại, bạn bè cũng rất ít, bình thường ngoại trừ bệnh viện cũng không còn nơi nào khác để đi, cho nên đành đọc sách giết thời gian."
"Bác sĩ Lục quả là người biết nói đùa."
Cô cúi đầu cười, lông mi chợt lay động.
Lục Gia Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi dừng lại rồi mới nói: Tôi không nói đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!