Suốt một tuần sau đó, Chu Sênh Sênh không gặp lại Lục Gia Xuyên.
Mỗi sáng sáu giờ anh đã ra ngoài đi làm, rón ra rón rén mở cửa đóng cửa, đến đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng chẳng cảm nhận được gì, đấy gọi là đi không thấy người về không thấy bóng.
Rác cũng không chịu đổ, xếp đầy trong phòng bếp cứ để nó tự sinh tự diệt, chỉ khi nào thật sự không chịu được, anh mới đeo khẩu trang chán nản xách đống rác, phi như bay ra ngoài đi đổ rác.
Không có việc gì thì cố gắng không ra ngoài, khi nào muốn ra ngoài nhất định phải nhìn xuyên qua mắt mèo quan sát hồi lâu, một khi phát hiện nhà đối diện có chút động tĩnh lớn nhỏ gì, lập tức sẽ im lặng giả chết.
Anh cứ nghĩ rằng mình đã hành động quá cẩn thận, lại không hề hay biết nhất cử nhất động của anh đều không thoát khỏi ánh mắt cô nàng nhà đối diện.
Chu Sênh Sênh nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy anh cẩn thận tránh né không muốn gặp mặt cô, cả trái tim như chìm xuống đáy cốc.
Nhưng cô cũng chẳng phải kẻ ngốc, nếu lúc này cô xuất hiện bám chặt lấy anh cũng chẳng phải là hành động sáng suốt cho lắm, sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hai người trở lại đêm trước khi được giải phóng ấy.
Cô có chút đau lòng đứng trong nhà, cách nhau một cánh cửa, nhìn anh lén lút biến mất rời khỏi hành lang.
Không ngờ tới là, tối đó Lục Gia Xuyên không một mình về nhà.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa vang lên ở nhà đối diện, cô đang trong phòng khách ăn mỳ, cũng theo phản xạ có điều kiện mà đặt bát mì xuống bàn, phi thẳng ra cửa nhìn xuyên qua mắt mèo quan sát anh.
Ngoài hành lang đang có hai người, một nam một nữ, một trái một phải.
Nam tất nhiên là Lục Gia Xuyên, dáng người cao lớn đứng đó, anh đang mở cửa. Còn cô gái kia mặc một chiếc váy đầm cổ chữ V hở gáy sau, cuối xuân thời tiết cũng không quá nóng, nhưng cô ta mặc chiếc váy ngắn cũn với đôi chân dài miên man, sau lưng để lộ một khoảng da thịt trắng nõn mịn màng.
Chu Sênh Sênh ngơ ngác đứng ở đó, cố gắng dán tai vào cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện ngoài hành lang.
"Tôi không quấy rầy anh chứ, bác sĩ Lục?" giọng cô nàng kia dịu dàng mềm mại vô cùng có chừng mực, cứ như một chiếc bánh macaron đầy màu sắc.
Lục Gia Xuyên dừng lại một chút, lời ít ý nhiều đáp hai chữ: Không đâu.
Hai người nhanh chóng đi vào, cửa lớn đóng lại rầm một cái.
Chu Sênh Sênh một mình đứng sau cánh cửa, vẻ mặt mờ mịt nhìn xuyên qua mắt mèo, giờ chỉ còn dãy hành lang tối đen, rồi từ từ thả lỏng tay cầm, không còn giữ chặt tay nắm cửa như lúc nãy ữa.
Trái tim cũng theo đó mà chìm xuống.
***
Vào trưa hôm nay Lục Gia Xuyên nhận được cuộc gọi từ mẫu thân đại nhân.
Tôn Diệu Già hỏi anh bữa sáng và bữa trưa ăn gì, công việc hôm nay có bận không, nghỉ trưa có dành chút thời gian chợp mắt nghỉ ngơi không, mọi việc thường ngày thế nào.
Anh im lặng một lát, không nghĩ ngợi mà nói ngay:
"Mẹ đừng quanh co lòng vòng, có gì mẹ cứ nói thẳng."
Nữ sĩ Tôn Diệu Già bỗng chốc cứng miệng:
"Cái thằng nhóc này, có biết thì cũng đừng nói rõ ra thế chứ, cứ làm mẹ anh cảm thấy mất mặt."
"Vậy mẹ cứ coi như con không nhận ra đi."
Anh đổi tay cầm điện thoại, tay phải xách bình nước lên, khẽ phun vài lần vào cây xương rồng đặt ngay cạnh chiếc máy tính, khóe môi khẽ cong lên.
Cũng chỉ khi nói chuyện với mẹ mình, anh mới biểu lộ vẻ mặt trẻ con như thế.
Nhưng câu đầu tiên vào chuyện của nữ sĩ Tôn Diệu Già lại khiến nụ cười trên khóe môi cứng lại, bởi vì bà nói:
"Gia Xuyên, con và An An chia tay rồi phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!