Đêm ấy cũng có trăng và cũng là một đêm khá muộn.
Lục Gia Xuyên đỗ xe trong gara, cùng Chu Sênh Sênh đi vào khu chung cư. Cuối mùa xuân gió đêm thổi hiu hiu, cô cầm theo chiếc túi sách, miệng khẽ ngâm nga ca hát vì tâm sự trong lòng đã được giải quyết.
Lục Gia Xuyên liếc cô một cái:
"Đến cái vô lăng còn chẳng đền nổi, không biết cô có gì vui mà hát nữa."
… Hứng một đòn tấn công trăm phần trăm công lực khiến Chu Sênh Sênh chẳng thể nào vui nổi nữa.
Cô lạnh lùng cầm chặt ví tiền:
"Tôi đau chỗ nào thì anh đâm chỗ đó, bác sĩ Lục, thói quen này không tốt đâu."
Thật sao?
Anh từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn cô một cái,
"Không dám thẳng thắn đối diện với khó khăn và khuyết điểm của bản thân, Tiết tiểu thư, thói quen này cũng không tốt đâu."
"Tùy tiện mượn phát ngôn kiệt tác của người khác, hơn nữa còn sử dụng mà chưa có sự đồng ý của tác giả, thói quen này cũng không tốt."
"Coi lời nói ngốc nghếch thành kiệt tác, chẳng biết lượng sức mình, thói quen này tất nhiên không tốt."
"Đấu võ mồm với phụ nữ, cãi đến cùng thì thôi, thói quen này tôi thấy nhất định là không tốt."
"Miệng lúc nào cũng bô bô nam nữ bình đẳng, nhưng lại đưa ra yêu cầu kỳ quái không công bằng với bên nam, tôi thấy thói quen này mới là không tốt này."
… … … Chu Sênh Sênh cũng chẳng hiểu vì sao lại có thể cùng anh nói mấy câu thiếu dinh dưỡng thế này nữa.
Cô rất muốn cười, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nghiêng đầu hỏi anh:
"Bác sĩ Lục, anh không biết à? Thật ra hai chúng ta rất hợp nhau đấy?"
Tôi chỉ thấy.
Lục Gia Xuyên nhìn cô, ánh mắt nheo lại, không nhanh không chậm phun ra năm chữ,
"Cô bệnh không nhẹ đâu."
Cô bật cười một tiếng, đi theo sau lưng anh bước vào hành lang, đi thẳng qua đại sảnh đèn sáng rực rỡ, bước vào trong thang máy không một bóng người. Anh ấn nút lên tầng mười hai, cô thì đứng bên cạnh anh.
Tháng máy đi lên liên tục, gần như chỉ mất mười giây ngắn ngủi đã lên đến tầng mười hai.
Thang máy kêu ting một tiếng, khiến chiếc đèn cảm ứng bật sáng, ánh đèn sáng rực bỗng chốc xua tan bóng đen u tối. Hai người đưa lưng về phía nhau mở cửa nhà mình, không ai có ý định mở miệng trước.
Cô không muốn nói lời tạm biệt anh, không muốn mau chóng trở về nơi cách anh một bức tường. Hôm nay là một ngày đánh dấu sự đột phá quan trọng, nhưng khi cánh cửa kia đóng lại, bọn họ lại trở thành những người hàng xóm tuy ở rất gần nhưng lại cách nhau rất xa như hôm qua.
Chu Sênh Sênh cầm chìa khóa ngơ ngác đứng ở đó, cho đến khi nghe thấy tiếng khóa nhà anh kêu cạch một cái, mở cửa trước cô.
Cô bỗng nhiên xoay người lại, giọng dồn dập hỏi nhanh:
"Bác sĩ Lục, anh quên mất chuyện gì rồi à?."
Chuyện gì?
"Vừa rồi trên đường đi, anh nói chờ đến khi về tới hành lang, anh sẽ tính sổ với tôi chuyện cái tát." Cô có lòng tốt nhắc nhở, may mà cô bỗng nhớ ra chuyện đó để kéo dài thời gian ở cạnh anh.
… … … Lục Gia Xuyên chẳng hiểu, vì sao lại có người nhớ cả chuyện muốn bị anh tát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!