Chương 45: Tâm như trăng sáng

Khi Chu Sênh Sênh lên núi tìm người đàn ông nhặt rác, thì ông đang cúi người đứng trước căn nhà nhỏ, dáng vẻ tập trung xếp lại gọn gàng từng cuốn sách bên trong chiếc giỏ trúc.

Căn nhà nhỏ trông khá cũ nát chật chội, bức tường xi măng bên ngoài đã loang lổ, ngay cả một chiếc cửa tử tế cũng chẳng có mà chỉ treo một tấm mành bằng vải xọc.

Người đàn ông đang đứng đó, nhìn cuốn sách trong tay, ánh mắt phức tạp.

Chu Sênh Sênh đứng ngay sau lưng ông, nhìn cuốn Thi kinh rách nát lại tràn ngập chú thích trên tay ông, những con chữ kia xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực như của đứa trẻ mới tập viết chữ.

"Lục lục giả nga, Phỉ nga y cao. Ai ai phụ mẫu, Sinh ngã cù lao."[1]

[1] Trích từ bài thơ Lục Nga – trong Kinh Thi mô tả công lao cha mẹ. Dịch thơ: Dài lớn là cỏ nga, cũng gọi là cỏ hao, thương thay cha mẹ, nuôi ta biết bao.

Ông như pho tượng điêu khắc, lẳng lặng nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay, rõ ràng trông người thì ăn mặc cũ nát rách rưới, bờ lưng còng hẳn xuống vì những gánh nặng cuộc sống bấy lâu, nhưng khi cầm cuốn sách ấy thì trông ông thật tao nhã và vĩ đại.

Có một khoảnh khắc, Chu Sênh Sênh bỗng nhận ra, mùi hương của linh hồn kỳ thực có thể xuyên thấu qua cơ thể mà đi thẳng vào trái tim người ta.

Cô chỉ đứng đó nhìn ông thôi, đã có cảm giác xúc động mà rơi lệ rồi.

Ba năm rưỡi như hình với bóng, ba năm rưỡi sớm chiều bên nhau làm bạn, ông và đứa trẻ ấy tình như cha con, sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc này lại phải nén đau thương rời khỏi đứa trẻ, giao lại cho người thân thật sự của nó, cũng vì để đứa trẻ có một gia đình hoàn chỉnh, được lớn lên trong môi trường lành mạnh đủ đầy.

Bờ lưng ông còng xuống, thân hình gầy còm, hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc, dáng vẻ chật vật lại chẳng đáng chú ý.

Chu Sênh Sênh bước từng bước đến trước mặt ông, khóe mắt có hơi ướt, cô cong khóe môi, nhẹ giọng hỏi:

"Chú có thể bán cuốn sách này cho cháu không?"

Người đàn ông bỗng ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Cô biết bản thân đã thay đổi diện mạo, ông không còn nhận ra mình nữa, liền mau chóng giải thích:

"Cháu nghe nói trên núi có người thu mua đồng nát, nên định mua chút sách báo cũ về trang trí. Nếu chú không cần cuốn sách này nữa, thì có thể bán cho cháu không?"

"Cuốn sách này cũng nát tã ra rồi, vốn chẳng đáng mấy đồng bạc." Ông nhìn cuốn sách trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cuốn sách chả đáng tiền này trong mắt ông lại là một vật báu vô giá.

Chu Sênh Sênh lấy ra vài tờ bạc trong túi xách, ý cười càng đậm hơn: "Không sao, vì cháu làm ở tiệm cafe, trong tiệm đang cần một vài cuốn sách cũ để trang trí, để làm nổi bật chủ đề cổ xưa của quán.

Nếu như chú có thể tạo điều kiện, vậy thì cháu thật sự rất cảm ơn, cháu nhất định sẽ trân trọng những cuốn sách này, để chúng có thể phát huy hết tác dụng của mình.

"Sau khi thuê phòng, tiền mặt trong túi cô chỉ còn lại năm trăm tệ. Cô không chút do dự rút ra tờ năm trăm tệ đưa cho người đàn ông kia:"Từng này có đủ không ạ?

"Người đàn ông ngạc nhiên, nhìn cô một cái, cuối cùng khẽ bật cười, đưa cuốn sách trên tay cho cô."Tôi đã nói rồi, mấy cuốn sách cũ này không đáng tiền, trước kia còn có chút tác dụng, giờ thì… giờ thì đặt ở chỗ tôi cũng chẳng để làm gì.

Nếu cô muốn thì cứ cầm lấy đi, không cần trả tiền cho tôi đâu"

Ông khom lưng nhặt mấy cuốn sách còn lại trong giỏ trúc, 《 thi kinh 》, 《 Ba trăm bài thơ đường 》, 《 Sự thay đổi của bộ não 》… Mỗi cuốn sách trong tay, vừa đập vào mắt lại hiện lên từng kỷ niệm của ba năm rưỡi qua.

Ông cầm những cuốn sách lưu giữ ký ức về đứa trẻ kia lên lau sạch sẽ, cất vào một chiếc túi nilon gọn gàng rồi đưa lại cho Chu Sênh Sênh.

"Nếu những cuốn sách này còn có tác dụng với cô, cũng coi như làm tròn tâm nguyện của tôi rồi."

Còn hồi ức về ba năm rưỡi ấy đã sớm in sâu dưới đáy lòng, không cần phải mượn bất cứ đồ vật gì để nhớ lại, ăn sâu bén rễ.

Chu Sênh Sênh cầm lấy túi sách, chợt thấy trong tay nặng như ngàn cân, cô xụt xịt mũi, ngẩng đầu nhìn ông nở nụ cười rạng rỡ:

"Thật sự rất cảm ơn chú, nếu không để cháu mời chú ăn một bữa đi, vừa đúng lúc cháu cũng chưa ăn tối."

Cô không để ý lời từ chối của ông, lại lôi chiêu quấn người chẳng buông nếu không đạt được mục đích như đã xài với Lục Gia Xuyên ra, ông chú nhặt rác trung niên sao có thể là đối thủ của cô, cuối cùng đành nhanh chóng bại dưới tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!