Sau sự kiện bị từ chối gói thuốc, Chu Sênh Sênh có vẻ im hơi lặng tiếng hơn nhiều. Nhưng Lục Gia Xuyên nhà bên lại cứ cảm thấy, mọi chuyện có vẻ sẽ không đơn giản như vậy.
Ví dụ như mỗi tối anh sẽ ra ngoài vứt rác, thời gian luôn dao động trong khoảng từ bảy giờ đến bảy rưỡi. Sau đó cô nàng hàng xóm kia bắt đầu ra vẻ vô tình gặp anh, hơn nữa còn mạnh mẽ ép thành đội đi đổ rác chung.
Một lần hai lần không chẳng sao, nhưng quá nhiều lần, anh lại cảm thấy, có vẻ không đúng lắm.
Lần đầu tiên cùng nhau đi đổ rác, là chạng vạng tối hôm sau ngày ép anh nhận thuốc. Lục Gia Xuyên dọn hết rác sinh hoạt của cả ngày, cầm túi rác ra cửa, vừa mới đi được mấy bước về phía thang máy, đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ sau lưng.
Ngay sau đó, là một giọng nói hào hứng phấn chấn quen thuộc:
"A, bác sĩ Lục, anh đi đổ rác à?"
Anh dừng chân rồi quay đầu lại.
Ngay đối diện cửa nhà anh là cô gái hàng xóm mới mặc áo lông mỏng, cột tóc đuôi ngựa, trong tay cô nàng cũng cầm theo một túi rác.
Hôm nay anh đã hạ sốt nên tinh thần cũng tỉnh táo hơn hẳn, cảm xúc cũng không dễ kích động như hôm qua nữa. Cho nên cũng chẳng bơ cô, mà khẽ gật gật đầu, Ừm một tiếng, rồi xoay người sang bên ấn nút thang máy xuống lầu.
Một từ Ừm thôi cũng đủ kích thích thần kinh của Chu Sênh Sênh.
Cô vui vẻ chạy theo anh, khóe môi cong cong đứng bên cạnh anh bắt chuyện:
"Khéo vậy sao? Dù sao cũng tiện đường, tôi đi chung với anh nhé?"
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, cứ như đang dùng mắt mà hỏi: Chỉ là đi đổ rác thôi mà, cô ta có cần hào hứng như đang đi chơi xuân thế không?
Thu mắt về, anh bình bình trả lời: Tùy cô thôi.
Chu Sênh Sênh mặt mày hí hửng theo anh bước vào thang máy.
Trong thang máy Lục Gia Xuyên chỉ im lặng, một chữ cũng không nói, nhưng Chu Sênh Sênh là ai chứ, ha ha, người đã dùng ba gương mặt để làm quen với anh, thì những chuyện thế này có thể làm khó được cô sao?
Vì thế trong năm phút đồng hồ đi từ tầng mười hai đến nơi đổ rác, cô liên tục nói thao thao bất tuyệt.
Đứng trong thang máy ——
Cô theo dõi sắc mặt của anh, cao hứng nói:
"Bác sĩ Lục, anh đã uống thuốc hạ sốt chưa? Hôm nay sắc mặt anh có vẻ đã khá hơn rồi nhỉ!"
Ừm.
"Anh là bác sĩ, phải để ý sức khỏe của mình trước, thì sau đó mới có sức chăm sóc những người khác."
Ừm.
"Cứ như cảm mạo phát sốt, tuy rằng cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi, nhưng dù sao cũng phải để ý. Tầng dưới nhà tôi trước kia có một cậu bé bị sốt virus nhưng lại không uống thuốc cũng chẳng truyền nước, sau này đã biến tướng thành bệnh viêm dạ dày."
Cô lo lắng nhìn anh, trên mặt viết ba chữ rõ to Tin tôi đi.
… …
Anh cũng chẳng thèm để ý đến cô. Nói sốt virus có thể biến tướng thành viêm phổi, anh còn tin chứ viêm dạ dày sao? Anh có ngu đâu mà tin.
Nhưng Chu Sênh Sênh đi bên cạnh anh đây lại cứ lải nhải không ngừng.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được, gọi cả họ lẫn tên cô:
"Tiết Thanh Thanh tiểu thư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!