Trong lúc đang thử khóa mở cửa, Chu Sênh Sênh vẫn luôn ảo tưởng, cô sẽ về phòng thay một bộ váy mới xinh xắn, buộc mái tóc dài đuôi ngựa lên, trang điểm cho gương măt này tràn trề sức sống để nhìn cô trẻ thêm vài tuổi, chuẩn bị một đĩa salad trái cây vừa ngon lại đẹp mắt, khiến người ta vừa nhìn là có thể thấy được bản chất hiền lương thục đức của cô, để mọi thứ thật hoàn hảo rồi cô sẽ sang gặp anh.
Cô cứ thế vui vẻ đắm chìm trong thế giới của bản thân, mặc cho những ảo tưởng liên quan đến Lục Gia Xuyên kia gần như được lý tưởng hóa một cách đẹp nhất.
Cho nên khi phía sau đột ngột vang lên giọng nói quen thuộc kia, cô cứng người đứng ở nơi đó, trên tay vẫn duy trì trạng thái mở khóa.
Ngây người như phỗng.
Trong hành lang yên tĩnh dường như không khí đã đóng băng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người họ.
Chu Sênh Sênh cứ có ảo giác, hình như cô nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của người đang đứng phía sau mình.
Trong đầu dần hiện ra trăm ngàn ý tưởng, sau đó cô đứng thẳng người lên, quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
"Chào anh, tôi mới chuyển đến, tôi là Tiết Thanh Thanh." Theo cùng câu nói này là vươn tay phải tới thể hiện sự thân thiết với hàng xóm mới.
Cổ tay nhỏ bé yếu ớt, gương mặt dịu dàng mộc mạc.
Ngay cả giọng nói cũng giống y hệt cô ấy!
Nhưng lại chẳng phải cô ấy.
Trong mắt Lục Gia Xuyên dường như dấy lên một ánh lửa màu đen, nhưng khi cô vừa quay đầu lại, ánh lửa ấy đã hoàn toàn bị dập tắt.
Không phải cô ấy.
Vốn chẳng thể là cô ấy.
Anh không nhìn cánh tay cô đang vươn tới, cũng chẳng có ý muốn làm quen với cô, chỉ im lặng mấy giây rồi lạnh lùng nói:
"Xấu hổ quá, tôi nhận nhầm người."
Nói xong câu này, anh xoay người vào phòng, đóng sập cửa lại rầm một cái.
Chu Sênh Sênh: …
Cô ngây ngốc đứng đó chẳng nói được lời nào, thật không ngờ mấy tháng không gặp, tính cách anh chẳng những tốt hơn, mà ngược lại càng khó tính hơn ngày xưa. Rõ ràng trước khi Chu An An biến mất, anh càng ngày càng đáng yêu, chẳng còn tỏ ra khó chịu muốn tránh xa người khác vạn dặm nữa!
Mà càng khiến cô lo lắng là, anh thật sự đang ốm. Gương mặt thì gầy gò, trên hai má hiện lên những vùng da ửng hồng không bình thường, người vẫn ưa sạch sẽ từ trước đến nay lại chẳng thèm cạo râu trên cằm, để cả một vùng da dưới cằm mọc đầy những sợi râu màu xanh li ti.
Giọng nói khàn khàn, không có vẻ lưu loát như ngày xưa.
Cả người trông tiều tụy, vốn chẳng hề giống Lục Gia Xuyên tự cao tự đại trong ký ức của cô.
Chu Sênh Sênh lòng đau như dao cắt, xoay người cố mở cửa. Lúc này lại vô cùng thuận lợi, cô tiện tay chọn một chiếc chìa khóa cũng mở được cửa ngay.
Nhưng cô lại chẳng thể vui nổi, ngơ ngác đóng cửa lại, trong lòng cứ như bị ai ném cho cả bát muối, hơi nước từ từ bốc lên, khiến cho trái tim cũng trở nên dịu dàng mà ẩm ướt.
Là vì… cô sao?
***
Lục Gia Xuyên đóng cửa lại, lẳng lặng đi vào phòng khách, cứ ăn mặc như thế mà ngả người xuống sofa, nhắm mắt liền ngủ ngay.
Trên người đắp một tấm chăn mỏng, trên bàn trà bày một đống thuốc lung tung. Anh là bác sĩ, tự biết khi sốt sẽ phải uống loại thuốc nào, nhưng sau khi lôi đống thuốc trong hòm vốn chẳng sờ vào bao giờ ra, anh lại chẳng muốn uống nữa nên cứ vứt bừa chúng trên bàn.
Vì anh biết, bản thân từ nhỏ đến lớn đều thế này, càng sốt lại càng thích ngủ, khi ngủ lại mơ toàn những chuyện vụn vặt lung tung.
Trong mơ, Lục Gia Xuyên quay về mấy tháng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!