Chương 37: Giấu giếm tương tư

Trên xe bus đi tới quán bar ở phía Tây thành phố, Chu Sênh Sênh ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.

Bên trong xe không khí quá ngột ngạt, cô cảm thấy không thở nổi, bèn mở hé cửa sổ ra một chút.

Thấy vậy nữ sinh trẻ tuổi ngồi ghế trước liền quay đầu mất hứng nói:

"Gió thổi vào gáy cháu."

Chu Sênh Sênh vẫn luôn là người rất tốt tình, nhưng vừa nhìn cô gái trẻ đẹp trước mặt thì thấy thế nào cũng không vừa mắt, nên chẳng thèm quan tâm đến cô bé.

Nữ sinh kia càng tức giận hơn, giọng điêu trở nên gay gắt hơn:

"Tôi nói với dì đấy, dì ạ, dì không nghe thấy sao? Hôm nay trời rất lạnh, dì mở cửa sổ làm gì !"

Chu Sênh Sênh bỗng dưng quay lại nhìn chằm chằm cô nàng:

"Lạnh thì chuyển chỗ khác ngồi, đâu có ai ép cô phải ngồi đây."

Dì —— nữ sinh kia khó chịu , nhưng xem ra cũng không phải người thích cãi nhau, lúc này liền đứng dậy đổi chỗ ngồi, vừa đi vừa cố ý lẩm bẩm để những người xung quanh có thể nghe thấy,

"Ra oai cái gì chứ? Thời mãn kinh đến rồi sao!"

Vẻ mặt Chu Sênh Sênh lại càng khó coi hơn, tay nắm chặt di động, im lặng không nói.

Tiếng rung chấn động nãy giờ đã kết thúc, ngay sau đó di động báo có ba tin nhắn wechat mới.

Tin thứ nhất: Vừa rồi đang phẫu thuật nên không thể nghe điện thoại.

Tin thứ hai: Tìm tôi có chuyện gì?

Tin thứ ba: Được rồi, xét thấy tôi đã bỏ lỡ ba cuộc gọi của em, cho phép em từ chối không nghe ba lần nhưng không được nhiều hơn nhé.

Cô cúi đầu nhìn màn hình, lộp bộp, một giọt nước mắt đã rơi xuống màn hình.

Trên màn hình hơi xước phản chiếu gương mặt cô lúc này, thật sự là một bà dì mặt vàng khè, trông rất khó coi, tầm thường. Mà avatar của anh vẫn yên tĩnh nằm trên cái bóng của cô, khẽ mỉm cười, dường như sắp hòa vàng màn hình xanh thẳm kia.

Bạn xem, khi hai người họ đặt cạnh nhau, quả thực không phải là một bức tranh ổn.

Chu Sênh Sênh do dự một lúc, cuối cùng cũng chạm nhẹ lên màn hình một cái.

[ Tôi phải đi xa] Xa xa ngàn dặm, không biết ngày nào mới về.

[ Vốn muốn gặp anh nói tạm biệt, nhưng không còn kịp nữa. ] Bởi vì trời mưa rồi.

[ Cán ơn anh, bác sĩ Lục. ] Đã cho em ký ức về khoảng thời gian đẹp đến thế.

Ngay sau đó, di động lại rung lên lần nữa.

Chu Sênh Sênh cúi đầu nhìn bốn chữ kia, cái tên cô đặt riêng cho anh: Bác sĩ núi lửa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bốn con chữ. Ngón cái dài chạm tới nút bấm ngay cạnh di động. Tắt máy.

Tha thứ cho em vì em không đủ can đảm.

Chỉ sợ vừa mở miệng, nước mắt đã rơi.

***

Chu Sênh Sênh không chần chừ, đi xuyên qua đại sảnh sa hoa trụy lạc, tiến thẳng tới quầy bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!