Lục Gia Xuyên những tưởng rằng chặn ngang giữa đường có thể bóp nát lời tỏ tình từ trong trứng của anh quản lý, nào ngờ anh chàng kia không chỉ là một chàng trai rất kiên cường, mà còn là cậu mập dẻo dai quyết không chùn bước mà dũng cảm tấn công.
Ngay hôm sau khi tỏ tình thất bại, chàng ta râu ria xồm xàm ngồi trong tiệm u buồn cả một ngày, chống má nhìn Chu Sênh Sênh bận bịu chạy qua chạy lại, trong mắt ngập tràn nỗi u buồn thật khiến người ta tan nát con tim.
Chút ánh sáng lé loi khẽ trở mình trong nỗi u buồn vô tận, cuối cùng lại biến thành sự dũng cảm quyết chí tiến lên.
Anh chàng chuẩn bị mất nguyên một ngày, cuối cùng đến tối liền kéo Chu Sênh Sênh vào phòng thay đồ.
Chu Sênh Sênh cho rằng anh lại muốn làm cái trò Tiêu thụ nội bộ, liền dở khóc dở cười nhìn anh đứng bên cạnh cửa thò đầu ra ngó nghiêng, cứ như đang sợ có người nghe lén câu chuyện tiếp theo của hai người.
"Anh quản lý, sắp đến lúc tan làm rồi đấy, nếu anh muốn chiếm dụng thời gian cá nhân của em, chúng ta sẽ phải bàn về tiền lương tăng ca đấy nhé, anh tính thế nào đây?"
Anh chàng mập có chút khẩn trương quay đầu lại nhìn cô, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Anh cúi đầu có vẻ đang cân nhắc gì đó, cuối cùng thì quyết tâm nói:
"Được, anh trả em lương làm thêm giờ."
Chu Sênh Sênh không tin, cười tủm tỉm xòe hai tay ra:
"Được, vậy anh trả đi!"
Ngay sau đó, anh quản lý lấy thứ gì đó trong túi áo khoác đã chuẩn bị từ trước, một tờ giấy chứng nhận được gập đôi lại, trịnh trọng đặt trong lòng bàn tay Chu Sênh Sênh.
Cô hơi ngạc nhiên, từ từ mở tờ giấy kia ra.
Trên đó là bảy chữ: Giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh.
Như vừa chạm tay vào cục khoai lang nóng rẫy, Chu Sênh Sênh bỗng rụt tay lại, khiến tờ giấy mỏng tanh kia lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất.
Anh quản lý đầu đầy mồ hôi cúi người xuống nhặt tờ giấy kia lên, cuối cùng quyết tâm nhìn cô:
"An An, anh nghiêm túc đấy ."
Chẳng vui gì cả.
Chu Sênh Sênh nóng lòng đẩy cửa muốn thoát khỏi cảnh lúng túng này, nhưng anh quản lý lại giữ chặt cổ tay cô.
"Có phải anh đang đùa không, anh nghĩ em là người hiểu rõ nhất."
Cô đưa lưng vè phía anh, dừng chân đứng lại, trong lòng như đang chứa một ấm nước sôi, phiền muộn, chua xót, tiếc nuối, cảm kích… Nhiều cảm xúc đang hội tụ cùng nhau, bốc hơi mà lên, cuộn tròn trong lồng ngực cô, mãi chẳng tiêu tan.
Đương nhiên cô biết anh không đùa.
Nhưng chính vì anh nghiêm túc, cô mới nóng lòng muốn thoát khỏi anh. Cô không phải là người đáng để anh trao chân tình, thậm chí cô còn chẳng thể ở lại quán café này lâu dài, vậy cô phải dùng thứ gì để đổi lại sự chân thành của anh đây?
Chu Sênh Sênh xoay người lại, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú kia.
Trước kia cô đã từng đọc đâu đó trên mạng rằng, những người mập thường tự khích lệ bản thân bằng mấy câu như: Người béo đông ấm hạ mát, ôm người béo sẽ rất thoải mái, những người béo có tấm lòng lương thiện… Đoạn văn buồn cười đó còn nói thêm những gì nữa, cô cũng chẳng còn nhớ nữa.
Nhưng hiện tại khi nhìn anh quản lý, cô lại nghĩ chắc không cần phải nhớ lại đoạn văn ấy cô cũng có thể tổng kết lại những ưu điểm của người mập rồi.
Cô vươn tay đến, có vẻ như đã hạ quyết tâm lắm rồi, dành tặng anh một cái ôm thật dịu dàng.
Trong phòng thay đồ chật chội nhưng sáng sủa, cô ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng nói một câu:
"Cám ơn anh, anh quản lý."
Sau khi kết thúc cái ôm này, cô đứng thẳng người, nở nụ cười thật lòng lại rực rỡ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!