Chương 31: Cô nàng đáng yêu

Suốt một tuần, Chu Sênh Sênh không liên lạc gì với Lục Gia Xuyên.

Nhưng trong khoảng thời gian này cô lại nhận được một lời mời thêm bạn qua Wechat, người kia ngay cả nick name thân thiết cũng chẳng thèm đặt, lời ít mà ý nhiều là Lục Gia Xuyên.

Nội dung thêm bạn như sau:  

"Son của em đang ở nhà tôi".

Khi nhận được tin nhắn này thì cô đang ở trong tiệm đánh bài ếch. Gần đây trong tiệm đổi xu thế rồi, vì đánh mạt chược bị thua quá nhiều, nên anh quản lý vừa dụ dỗ lại đe dọa mọi người chuyển sang trò đánh bài ếch, một trò

"hoàn toàn dựa vào may mắn để phân định thắng thua".

Sau đó anh liền trở thành người quảng cáo tốt nhất cho trò chơi này, trong lúc chơi anh chỉ biết trơ mắt nhìn vì thua.

Chơi được nửa trận, di động bỗng vang lên ting một tiếng.

Chu Sênh Sênh cũng không nghĩ nhiều, một tay cầm bài, một tay mở khóa di động, ngay lập tức lời nhắn thêm bạn tốt kia liền đập vào mắt.

Lúc này Hoàn Tử đã tiên phong ra bài trước, rồi cô nàng quay sang ghé sát vào cô định giúp cô đánh bài, vừa cúi đầu liền đọc được tin nhắn kia, thuận miệng liền đọc ra miệng:

"Son của em đang ở nhà tôi?"

Cứ như một bát máu gà được dội vào cơ thể, Hoàn Tử lập tức trở nên hưng phấn hơn, vươn tay cướp lấy di động của cô.

"Này này, Chu An An, đây là ai vậy?"

Cô gạt cánh tay đang muốn cướp lại của Chu Sênh Sênh, dí sát mắt vào màn hình, nhấn mở avatar. Tấm ảnh với khung nền màu xanh lam, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng gương mặt bình tĩnh nhìn ống kính, đôi mắt đen sáng bóng, khóe môi hơi cong lên mang theo ý cười nhạt.

"Mẹ ơi, đây là ảnh thẻ sao? Ảnh thẻ thôi đã đẹp trai thế này rồi, người thật chắc còn đẹp trai hơn nhiều?" Hoàn Tử ồn ào la hét, sau đó liền nhớ ra, đây không phải cái người vừa đến tiệm tuần trước mà chơi trò Đại chiến ánh mắt với anh quản lý đây sao?

Cả đám người không thèm chơi bài nữa, nhanh chóng chụm đầu vào thành nhóm, cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ trên avatar của Lục Gia Xuyên.

Anh quản lý nói:

"Thời đại này còn có người dùng ảnh thẻ làm avatar sao, ha ha, đừng nhà quê như thế được không."

Đông Đông nói:

"Nếu ảnh thẻ của em mà đẹp trai thế này, em cũng muốn dùng nó làm ảnh avatar đấy."

Đẹp cái rắm ấy! Anh quản lý kích động đến mức nước miếng bắn tung tóe,

"Không nhận ra cậu ta xài Photoshop sao? Nhìn cái mặt kìa trắng như tuyết ấy? Mắt thì sáng rực có hồn thế kia à? Cằm còn nhọn nữa, nhất định là vì mặt quá bé! Lại còn dùng cả chế độ chỉnh ánh sáng cho ảnh nữa, bằng không sao có thể đẹp thế này được?"

"Nhìn không ra đấy, anh quản lý photoshop ảnh hàng ngày có khác nhỉ, nhìn một phát là biết dùng hiệu ứng gì luôn." Tiểu Kim ra vẻ đăm chiêu.

Anh quản lý mặt mày đỏ bừng, cũng không biết nói sao để cãi lại nữa.

Chu Sênh Sênh chủ nhân của chiếc điện thoại vừa bị xâu xé kia, lúc này mới vươn tay cướp về được, tức giận đút di động vào túi áo:

"Ván bài này mọi người có định đánh nữa không đây?"

Đánh chứ.

Mọi người trăm miệng một lời.

"Nhưng trước khi đánh, cậu có thể thành thật khai báo mối quan hệ khó nói giữa cậu và vị nam sĩ tên Lục Gia Xuyên kia không?"

"Son là đồ dùng riêng tư của phụ nữ thế mà cậu lại bỏ quên ở nhà anh ta, chậc chậc chậc, trong đầu mình đang xuất hiện những hình ảnh không thể tả được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!