Chu Sênh Sênh vừa hô một tiếng, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người ngoài hành lang. Chị gái y tá bên quầy trực, nhóm người nhà bệnh nhân trong phòng, còn cả những nhân viên quét dọn ngoài hành lang, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
Chắc hẳn cô cũng chẳng ngờ sự hào hứng của bản thân lại ảnh hưởng đến những người khác như vậy, nhất thời gương mặt bỗng chốc đỏ rực, cô rụt cổ lại chạy nhanh về phía anh, trông cứ như con chim đà điểu đang xấu hổ.
Vì cô lao công vừa lau qua sàn nên nền gạch vẫn đang ướt sũng, nhưng vì cô chạy quá nhanh, nên vừa chạy đến trước mặt anh thì hơi trượt chân, nếu không phải anh nhanh tay đỡ lấy cô, không chừng cô đã ngã lăn ra đất rồi.
"Cám…cám ơn anh bác sĩ Lục."
Chu Sênh Sênh mặt mũi đỏ bừng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ, chắc hẳn là vì sàn nhà đang quá trơn, nên ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lục Gia Xuyên đang nhìn cô, ngoại trừ gương mặt đỏ ừng khiến người khác buồn cườời, anh lại để ý đến đôi tai nhỏ ẩn dưới lớp mũ lông cũng theo đó mà đỏ hồng như màu lựu, óng ánh long lanh mà đỏ au.
Mà câu nói
"Cô định tới bệnh viện tấu hài sao" vừa đến bên miệng, lại chẳng biết tại sao bỗng biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh nhìn chiếc túi nilon trong tay cô, trong chiếc túi bóng to trắng tinh là một túi bánh mì dâu đầy ụ, nhìn một cái là thấy hết sạch.
Rồi anh lại nghĩ đến tin nhắn tối qua, cuối cùng cũng hiểu rõ được mọi chuyện.
"Mang bánh tới cho mấy em nhỏ à?"
Chu Sênh Sênh gật đầu.
"Tôi có thể hỏi vì sao không?" Anh có ý bảo vệ rất mạnh với những đứa trẻ ấy, anh khoanh hai tay trước ngực nhìn cô, muốn biết tự dưng cô nổi hứng tốt bụng là có ý đồ gì đây.
Nhưng hình ảnh bác sĩ Lục giờ đây tuyệt đối không khiến người ta cảm thấy khó gần, ngược lại, đôi mắt thâm quầng vì thức trực ca đêm nhìn cô nghiêm túc, dáng vẻ đề phòng đầy mùi thuốc súng lại khiến cô cảm thấy thật đời thường.
Sau lưng anh là khung cửa sổ, kết hợp với những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên tà áo blouse trắng, khiến người ta có cảm giác cả người anh như cũng đang phát sáng lung linh.
Chu Sênh Sênh bỗng nhiên thả lỏng người, không lúng túng cũng không khẩn trương, cô nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng nói: "Chắc phải nhờ anh nương tay rồi, nhận giày của anh, luôn cảm thấy nói cám ơn không thôi thì chưa đủ.
Tình cờ lại nghe người nào đó luôn mồm nói, trên thế giới này có rất nhiều người đang phải đối diện với nguy cơ mất đi ánh sáng, nếu có thể giúp bọn họ nhìn thấy ánh sáng dù chỉ là một ít thôi, anh ấy cũng sẽ rất vui mừng, hạnh phúc.
Cho nên nếu làm vậy có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ ——
"Ngay sau đó, nụ cười đột nhiên xuất hiện như xua tan băng lạnh, làm sáng bừng cả gương mặt anh."—— chắc anh sẽ không để tay tôi đợi lâu mà mềm nhũn ra đâu nhỉ.
"Nói rồi, cô giơ hai cánh tay nhỏ nhắn quơ quơ trước mặt anh ra vẻ vô tội. Động tác ấy vẻ mặt ấy, quả thực rất đáng yêu. Bỗng nhiên Lục Gia Xuyên rất muốn cười, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội của cô nàng kia, cố gắng kìm nén nụ cười, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò cô:"Dù có ra vẻ đáng yêu với tôi cũng vô dụng thôi.
Tôi không mắc bẫy cô đâu.
"Dù miệng anh nói thế nhưng cơ thể lại vô cùng tự giác, anh xoay người dẫn cô đi về phía phòng bệnh nhi, đầu cũng chẳng quay lại:"Tôi còn phải kiểm tra phòng bệnh, cô cứ vào ngồi với lũ trẻ một lúc đi, chờ tôi kiểm tra xong sẽ quay lại điều tra xem có phải cô mượn danh mang bánh mì tới để ngược đãi bọn trẻ không.Ngược đãi bọn trẻ là sao hả?
"Chu Sênh Sênh cũng cố kìm nén để bản thân không bật cười, chỉ là nhận ra bóng lưng anh, bước chân anh cũng nhẹ nhàng hơn hẳn,"Nếu bảo tâm lý tôi biến thái, lấy ngược đãi người khác làm thú vui, thì niềm vui lớn nhất của tôi là ngược đãi anh.
Dù sao so với những người khác bác sĩ Lục quả thật có một sức hấp dẫn nào đó, khiến người ta luôn muốn đấm vào mặt anh —— "
Cô chưa nói hết câu, đã thấy vị bác sĩ kia dừng chân, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm quay đầu nhìn chằm chằm … môi cô. Theo phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng che miệng mình, bởi vì vết xe đổ trước đó, cô lo anh sẽ vươn tay tới kẹp lấy môi cô.
Sau đó Lục Gia Xuyên lộ ra biểu cảm hài lòng, lại tiếp tục quay đầu bước đi, dẫn cô vào phòng bệnh nhi. Ngoài miệng thì nói không bỏ qua cho Chu Sênh Sênh nhưng dáng vẻ lại rất thong dong bình tĩnh.
***
Trước khi bước vào phòng bệnh, Lục Gia Xuyên dừng chân lại, thấp giọng dặn dò cô:
"Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, các em ấy… có thể sẽ không dễ nhìn đâu."
Chu Sênh Sênh không hiểu ý anh muốn nói, đang định hỏi lại thì anh đã nhấc chân bước vào phòng rồi. Mà từ lúc bắt đầu bước vào căn phòng đó, Lục Gia Xuyên đã không còn là Lục Gia Xuyên cô vẫn thấy trước đây nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!