Chương 22: Bí mật hoa viên

Ở một thành phố đến đất cũng quý như vàng thì chỉ có một trường đại học đẳng cấp nhất cả nước mới có thể ngang nhiên chiếm một diện tích khổng lồ trong khu Tam Hoàn thế này.

Cây nối cây, hồ liền hồ, đi qua cây cầu nhỏ, vòng qua cả rừng cây, ánh trăng sáng có thể chiếu cả vào những ngóc ngách tận cùng nhất ở nơi đây.

Chu Sênh Sênh đi bên cạnh Lục Gia Xuyên, cũng chỉ biết im lặng đi theo anh chứ không hề nói gì.

Biết cô là một người hay nói nay lại đột nhiên im lặng như người câm, thì Lục Gia Xuyên bỗng quay đầu qua liếc cô một cái:

"Cô không có gì muốn hỏi tôi à?"

Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu:

"Vậy còn anh, anh có gì muốn nói với tôi không?"

"Nếu như tôi nói không thì sao?"

"Vậy tôi cũng không có gì muốn hỏi." Cô thản nhiên nhìn anh, điệu bộ từng trải trước nay chưa từng thấy.

Lục Gia Xuyên chợt phát hiện hóa ra mình chưa từng hiểu được người con gái này, gương mặt xinh đẹp, hay nói luyên thuyên, gặp chuyện bất bình cũng chẳng nghĩ tới hậu quả mà nhiệt tình xông lên, rất thích ra mặt thay người khác, trong mắt không chấp nhận chút bụi bẩn nào —— những điều này đều là ấn tượng trước kia của anh.

Vậy còn giờ thì sao?

Có thể là vì bóng đêm quá đen cũng có thể là vì sương mù tràn ngập, bỗng nhiên anh không nhìn rõ được mặt cô nữa. Hóa ra cô cũng sẽ im lặng đi bên cạnh anh làm bạn, hóa ra cô không hề lỗ mãng mà rất dịu dàng tinh tế, hóa ra…

Hóa ra kỳ diệu thực sự có tồn tại.

Vừa nãy anh đã nghĩ, nếu như cô phát huy thói hay nói luyên thuyên, nhất định tò mò muốn hỏi đến cùng, thì anh sẽ dùng một câu Câm miệng hung dữ mà kết thúc buổi Hẹn hò tối nay.

Nhưng cô lại im lặng đi bên cạnh anh, cùng anh tạo thành hai cái bóng in đậm trên mặt đất, điều này khiến anh rất muốn tâm sự mọi chuyện với cô.

Nhưng nhiều năm qua chỉ có một mình nên từ lâu anh đã nuôi cho mình thói quen không hay tâm sự với người khác, nếu không cũng chẳng có một file tài liệu mang tên Hope trong máy tính rồi.

Hôm nay lại bảo anh tự nhiên mở miệng tâm sự với người khác thì quả nhiên là một chuyện rất khó khăn.

Anh im lặng rồi lại im lặng, vừa định mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời. Cứ đi bên nhau một lúc, bỗng nhiên anh nghe thấy người bên cạnh mình nhỏ giọng nói:

"Nếu như anh không biết nói từ đâu, vậy thì cứ nghĩ đến điều gì thì nói về cái đó đi."

Anh sững người, nghiêng đầu nhìn cô.

Chu Sênh Sênh vẫn đang nhìn về phía trước, cứ như cô chưa nói gì vậy.

Một lát sau, anh nhỏ giọng đáp:

"Thật đúng là phù thủy Chu có khác…"

Cô khẽ mỉm cười:

"Không tới bãi đỗ xe, cũng chẳng ra trạm xe buýt, từ nãy đến giờ cứ dẫn tôi đi loanh quanh mãi chỗ này, không phải có chuyện muốn nói với tôi thì là gì?"

Lục Gia Xuyên nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía trước cuối cùng mới mở miệng:

"Không phải cô cứ luôn tò mò tại sao tôi lại hung dữ với cô như thế, tính cách lại vô cùng khó ở? Đặc biệt là đối với những bệnh nhân chẳng biết trân trọng đôi mắt của mình đúng không?."

Chu Sênh Sênh Ừm một tiếng.

Dưới ánh trăng, giọng nói của người đàn ông kia loáng thoáng bên tai cô như có như không, rồi lại vô cùng rõ ràng lọt vào tai cô:

"Bởi vì ba tôi là một người mù, ông ấy không được ngắm thế giới này, cũng không nhìn thấy tên hung thủ đã đâm mình đến chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!