Mẹ Lục Gia Xuyên đang thong thả bước ra từ phòng bếp, bà quây quanh eo chiếc tạp dề màu hồng caro trắng, trông bà có vẻ gầy hơn bất cứ các chị em đang đứng trong phòng khách đây.
Tuy rằng bà đứng hàng thứ tư, nhưng lại có thể thấy rõ những nét già nua trên gương mặt bà, cứ như bà là người lớn tuổi nhất trong số các chị em vậy.
Lục Gia Xuyên kéo tay Chu Sênh Sênh thoát khỏi mặt trận các bà dì ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt nữ sĩ Tôn Diệu Già.
Mẹ. Trong chớp mặt anh giọng anh dịu hẳn xuống, nụ cười mỉm khẽ dắt bên khóe môi, Đây là Chu An An. Quay đầu lại anh liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh, ý cười chưa giảm,
"Chu An An, đây là mẹ anh."
Chu Sênh Sênh còn chưa kịp hồi hồn sau Ma trận các bà dì vừa nãy mà theo bản năng học theo Lục Gia Xuyên ngoan ngoãn gọi một tiếng: Mẹ ——
Sau đó cô bỗng giật nảy mình, chỉ ngây ngốc nhìn Tôn Diệu Già, miệng mấp máy nói không thành lời.
Ma trận các bà dì nhanh chóng di chuyển sang bên đây, một đám phụ nữ cười ha ha ha liên tục, vừa nói:
"Được lắm vừa mở miệng đã biết gọi mẹ rồi." Lại vừa chế nhạo Tôn Diệu Già,
"Đây là chuyện tốt sắp tới phải không cô tư? Gia Xuyên được đó, không lên tiếng thì thôi, một khi đã hót là sẽ khiến người khác kinh ngạc, Diệu Già, tôi thấy nhà cô sắp có chuyện vui rồi đấy!"
Trong tiếng nói chuyện láo nháo xung quanh, Chu Sênh Sênh tuyệt vọng mà che mặt. Sau một phút, cô cảm giác được có ai đó đang nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, vừa ngẩng đầu lên đối mặt với cô là ánh mắt ấm áp từ bà Tôn Diệu Già.
"Con bé này, mau tới đây ngồi, đừng mãi cũng không tiện." Bà kéo Chu Sênh Sênh đi thẳng tới sofa ngồi xuống, rồi lôi đĩa hoa quả tới trước mặt cô,
"Ăn chút hoa quả đi con. Ông ngoại đang ở trên gác mái tưới cây, tí nữa ông xuống giờ đấy."
Rồi bà quay đầu lại nhìn Lục Gia Xuyên mà căn dặn con trai:
"Chăm sóc An An cho tốt, mẹ đang nấu dở mấy món trong bếp, để mẹ vào xem đã."
Để con giúp mẹ.
Chẳng hiểu sao sắc mặt Lục Gia Xuyên lại tối sầm hẳn xuống, anh cởi áo khoác vắt trên thành sofa rồi bắt đầu xắn ống tay áo lên.
"Đừng đừng xuống, con định để An An một mình ngồi đây à?" Tôn Diệu Già vội vàng ngăn cản.
Chu Sênh Sênh thực sự rất sợ mấy bà dì kia, vừa đúng lúc cô đứng dậy ý kiến:
"Để con và Lục —— con và Xuyên Xuyên cùng vào làm. Dì cứ ngồi ngoài này nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bếp núc cứ để phận tiểu bối chúng con làm cũng được ạ."
Lúc nói hai chữ Xuyên Xuyên thì ngay cả cô cũng không nhịn được run người lên một cái, da gà nổi hết cả người.
Dưới những cái nhìn nóng rực, Chu Sênh Sênh mắt nhìn thẳng theo sát Lục Gia Xuyên đi thẳng vào phòng bếp.
Phòng bếp trang trí rất đơn giản, đồ đạc sắp xếp gọn gàng. Đang đun trên bếp là nồi canh gà, mùi hương khẽ bay ra.
Cô vươn tay mở nắp nồi, cúi đầu ngửi một chút hương vị canh gà, bất thình lình bỗng nghe thấy một giọng nói nhấn mạnh đầy thâm ý vang lên sau lưng: Xuyên Xuyên?
Tay cô run lên, nắp nồi cũng suýt nữa rớt xuống đất.
Người kia còn tiếp tục: Mẹ?
Chu Sênh Sênh bĩnh tĩnh đặt nắp nồi xuống, quay đầu nghiêm túc nói:
"Đừng nhận người thân lung tung, tôi mới mười tám tuổi thôi, không có đứa con nào lớn như anh đâu."
Lục Gia Xuyên khẽ cười hai tiếng, mở vòi nước rửa tay, những bọt nước rơi xuống từng ngón tay thon dài kia, phản chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp mà dường như phát ra thứ ánh sáng nào đó khiến người ta mê mẩn:
"Biểu hiện không tệ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!