Chương 19: (Vô Đề)

Không biết tại sao, Lục Gia Xuyên đang đứng trước cửa phòng thay đồ, bỗng nhiên không nhấc chân đi nổi nữa.

Cô nàng kia đang đi về phía anh, những sợi nắng màu vàng nhạt khẽ nhảy nhót trên những sợi tóc mềm, cô ngoẹo cổ nhìn anh cười, chất giọng ngọt ngào:

"Sao anh không nhắn tin lại?"

Trong cổ họng bỗng có cơn nghẹn dồn lên, cuối cùng anh nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng đáp lại:

"Sao tự dưng lại đến bệnh viện?"

Không phải đã hẹn nhau ở ngã tư rồi sao?

Chu Sênh Sênh cười hì hì đút di động vào trong túi xách:

"Đây không phải vì tôi có ý muốn giúp anh hết lòng, đưa Phật phải tiễn tới Tây Thiên đấy à? Tự mình tới đón anh mới thể hiện ân tình lớn lao của tôi được chứ!"

Ân tình?

Lục Gia Xuyên liếc cô một cái,

"Trước giờ vẫn là đàn ông đi đón phụ nữ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ tới đón tôi đấy, tôi thấy là vì cô khí chất đàn ông đầy mình mới đúng chứ?"

Cô có chút bực mình, miệng lầm bầm mà lườm anh một cái:

"Đúng là Lã Động Tân bị chó cắn mà." [1]

[1] Ý nghĩa: làm ơn mắc oán

Nhìn vẻ mặt kia của cô quá buồn cười, Lục Gia Xuyên nhịn không được, hơi dồn từ cổ hỏng lên khẽ bật cười thành tiếng.

Cô lập tức trợn tròn mắt nhìn anh: Anh còn dám cười!

Thật giống như thỏ con xù lông, mà còn là con thỏ màu hồng phấn.

Anh hoàn toàn không kìm được, cười ha ha ha ha vật vã chẳng còn chút hình tượng nào cả.

Chu Sênh Sênh lập tức nắm lấy cơ hội đó, nhảy ra xa cách anh ba bước, vẻ mặt ghét bỏ học theo giọng điệu của anh:

"Đừng bảo anh quen tôi nhé. Thời buổi này đâu đâu cũng có kẻ điên, chẹp chẹp."

Lục Gia Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, lúc này anh mới nhân ra mình đang đứng cười rõ to ngoài hành lang bệnh viện mà chẳng để ý ai cả, trước giờ anh thường rất ghét mấy người như vậy, nhưng hôm nay anh…

Ngưng cười, anh nhấc chân đi về phía thang máy, âm thầm mắng câu: Mợ nó.

Nhất định là vì nói chuyện quá nhiều với cô nàng điên này, con mẹ nó hóa ra thời buổi này bệnh điên cũng có thể lây nhiễm qua đường không khí!

Lúc này bạn học Chu Sênh Sênh còn đang đứng phía sau gào lên như kẻ điếc chẳng thèm sợ súng: "Tôi nghe thấy anh mắng tôi rồi đấy nhé, bác sĩ Lục! Anh học kiểu điên điên khùng khùng đó thì liên quan gì tới mẹ anh, muốn trách hãy tự trách mình đi, hà tất phải đổ lỗi cho mẹ mình?

Dù sao hành động này cũng do học hư mà thành, chứ không hề liên quan gì đến mẹ anh cả, anh trách mẹ anh như thế, mẹ anh mà biết sẽ rất đau lòng ——

"Cô nói còn chưa dứt lời, người đàn ông đang đứng chờ trước cửa thang máy liền quay người lại, vươn ngón cái và ngón trỏ tới, bất ngờ kẹp chặt hai cánh môi cô. Chu Sênh Sênh:"!??

"Lục Gia Xuyên không buông tay, vẫn giữ tư thế kẹp môi cô như thế, mặt không cảm xúc:"Nếu cô cứ tiếp tục ba hoa la lối, tôi đảm bảo miệng cô sẽ được đối xử thế này trên cả đường đi.…" QAQ

Ngày hôm nay sẽ không thuận lợi đâu mà ~

Khi Lục Gia Xuyên thu tay về thì đút tay vào túi áo, anh không nhịn được mà miết nhẹ hai ngón tay vào nhau. Cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy dường như vẫn đang lưu lại trên đầu ngón tay anh, cứ thế ma sát tạo thành đốm lửa cháy lốp bốp khiến da anh bỏng rát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!