Chương 18: Người trong lòng

Chu Sênh Sênh hát cả đoạn đường về nhà hôm ấy.

Cô rất ít khi hát, bởi ở cái tuổi đang vui chơi ca hát thì ba mẹ mất, cô phải vội vàng đi làm để nuôi sống bản thân, vì vậy đại đa số những bài hát cô lẩm nhẩm là học được ở nơi làm việc. Cô bán vé ở sân băng trượt tuyết, làm nhân viên phục vụ ở KTV và KFC, cũng từng bán tạp hóa ở một quán vỉa hè.

Sau đó, năm cô mười bảy tuổi đã trải qua một cơn bệnh nặng rồi bắt đầu thay đổi mặt một cách khó hiểu, thì cô không còn tâm trạng muốn hát nữa.

Trong những năm tháng ấy, cô sống rất vất vả, như một con ruồi không có đầu, không biết ngày hôm nay đang sống ở đâu, lại càng không biết ngày mai sẽ biến thành một khuôn mặt thế nào, sống cuộc sống thế nào.

Cô vẫn nhớ hôm đó là một buổi chiều cô bày sạp hàng trên cầu, vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh, mới hơn sáu giờ chiều trời đã tối mịt rồi. Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trông coi một đống đồ trang sức đang bày biện trên đất, trong lòng là chiếc túi sưởi nhưng người vẫn lạnh tới mức run lẩy bẩy.

Chạng vạng hôm ấy nhiệt độ giảm mạnh, cô lạnh đến mức ngón tay cũng tái xanh cả lên mà không bán được mấy món đồ. Sau đó trời bỗng nhiên có tuyểt, đó là cơn mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi lả tả, rơi xuống đất liền hóa thành nước lạnh.

Những sạp hàng xung quanh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tuyết đã rơi rồi thì còn ai đến mua hàng nữa? Ngồi đây hứng gió đông thì chẳng bằng dọn dẹp cho nhanh rồi về nhà.

Chu Sênh Sênh bán chủ yếu là các mặt hàng trang sức nhưng không phải là bạc, những kim loại kém chất lượng này một khi gặp nước sẽ bị phai màu, vì vậy cô phải nhanh chóng thu dọn sạp hàng rồi về nhà.

Nhưng khi cô luống cuống tay chân thu dọn sạp hàng, thì một đôi tình nhân đang đi qua không để ý nên giẫm lên một sợi dây chuyền.

Chu Sênh Sênh gấp đến mức ngẩng đầu lên đang định quát bảo hai người kia đứng lại thì bọn họ đã dừng lại rồi.

Cô gái trẻ kia liên tục xin lỗi:

"Xin lỗi chị xin lỗi chị, em đi nhanh quá nên không nhìn dưới chân. Thật sự xin lỗi chị, hỏng chiếc dây chuyền mất rồi."

Khi cô nàng đang xin lỗi, cậu chàng bên cạnh đã thản nhiên cúi người xuống nhặt sợi dây chuyền xấu số vừa bị giẫm lên kia.

"Dây chuyền này bao nhiêu tiền hở chị?"

Cậu ta nhẹ nhàng kéo tay cô gái kia ra phía sau người mình, lễ phép nói với Chu Sênh Sênh,

"Chúng em muốn mua lại ạ."

Chu Sênh Sênh nói: Ba mươi tệ.

Cậu chàng kia gật đầu, dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xuống sạp hàng, rồi lại cúi người xuống. Lần này, cậu ta nhặt một chiếc dây chuyền mặt trái tim mới tinh rồi hỏi thêm: Cả cái này nữa ạ.

"Sợi này là đủ rồi mà, mua cái đó làm gì nữa?"

Co bé đứng phía sau cậu thò đầu tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Cậu chàng không nói gì, sau khi Chu Sênh Sênh báo giá thì lấy tiền trong ví ra trả cho cô rồi kéo tay cô gái kia rời đi.

Khoảnh khắc bọn họ vừa quay người đi, Chu Sênh Sênh nghe thấy cậu chàng kia nói với cô gái: Xin lỗi em.

"Sao tự nhiên lại xin lỗi em? Anh có giẫm dây chuyền của người ta đâu?"

"Nếu không phải vì em làm hỏng dây chuyền của người ta, anh cũng không nhớ ra, chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi mà anh chưa mua nhẫn hay dây chuyền gì cho em cả."

Cậu ta kéo tay cô gái nắm lấy rồi bỏ vào túi áo của mình, sau đó nghiêng đầu qua nói,

"Chiêc dây chuyền này không đáng bao nhiêu, nhưng đây là tâm ý của anh. Chờ đến khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ cố gắng tìm một công việc tốt hơn, rồi tặng em những thứ có giá trị khác."

Mua cái gì chứ?

Cậu chàng kia nhìn sang hướng khác, ho khan hai tiếng:

"Biết rõ rồi còn hỏi."

Cặp đôi kia vai kề vai nhanh chóng đi xa rồi dần dần biến mất phía cuối chân cầu. Còn Chu Sênh Sênh cầm trên tay sáu mươi tệ, ngẩn ngơ nhìn họ đi xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!