Một tuần sau đó, Lục Gia Xuyên bận rộn liên miên, bác sĩ khoa mắt không phải chỉ ngồi khám bệnh, mà anh còn phải thực hiện phẫu thuật, và chịu trách nhiệm về các bệnh nhân trong khu nội trú.
Đêm trước Lễ Giáng Sinh, nữ sĩ Tôn Diệu Già gọi điện thoại tới hỏi chuyện:
"Gia Xuyên, giáng sinh có rảnh không con?"
Ngày mai là đêm giáng sinh, bên phía nhà cũ luôn có thói quen cả gia đình sẽ họp mặt ăn cùng nhau một bữa cơm trong những dịp lễ tết, bất luận là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc hay các ngày lễ tết của nước ngoài.
"Con có ca phẫu thuật rồi, chắc không về kịp được."
Anh theo phản xạ mà từ chối.
"Mẹ vừa gọi di động cho anh thì không thấy anh nhấc máy, nên đã gọi thẳng tới phòng trực của y tá. Y tá trưởng nói anh đang có ca phẫu thuận, nên mẹ tiện thể hỏi luôn lịch trình ngày mai của anh rồi."
…
"Tối mai sáu giờ ăn cơm, anh qua sớm đấy, đừng để ông ngoại anh tức giận."
… Con biết rồi.
Anh nên sớm biết mẹ anh ngoài miệng thì dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng bên trong là một linh hồn rất nhạy bén. Ngay cả lý do từ chối anh bày ra mà bà cũng dự liệu được, còn biết gọi điện trước cho y tá trưởng hỏi lịch trình ngày mai của anh thế nào……
Trước khi Tôn Diệu Già cúp điện thoại còn thở dài:
"Gia Xuyên, bao giờ anh mới có bạn gái đây. Ông ngoại anh lớn tuổi rồi, cũng bận tâm chuyện đó trong lòng đã nhiều năm ."
… Anh không còn gì để nói.
Có phải mỗi người đàn ông khi đến cái ngưỡng tuổi ba mươi, đều phải cưới vợ sinh con có gia đình hạnh phúc? Không phải anh không muốn ổn định, mà chòm sao xử nữ xoi mói khiến anh nhìn ai cũng không lọt mắt, nếu cứ thế mà ở chung với nhau dưới một mái nhà, thì đời này sao có thể hạnh phúc được?
…Vì những chuyện vớ vẩn mà cãi nhau đến mức gà chó không yên, rồi cũng có ngày đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Lúc tan làm về nhà, Lục Gia Xuyên lái xe đến trung tâm thương mại.
Mỗi tuần cứ đến thứ năm, Lục Gia Xuyên sẽ lái xe tới khu trung tâm thương mại cách nhà anh không xa. Trên tầng ba của khu thương mại này có một tiệm bánh ba sao, món tủ của tiệm là bánh mì mứt dâu rất dược giới trẻ yêu thích, anh đã từng ăn thử loại bánh này nhưng cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, tuy nhiên tuần nào anh cũng sẽ đến mua.
Đám trẻ con trong khu nội trú rất thích ăn bánh ngọt, tuy nói trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng trẻ con chính là như vậy, càng những thứ bị cấm thì lại càng muốn thử.
Ông chủ tiệm bánh đã quen mặt anh, mỗi lần anh tới ông đều cười nói:
"Lục tiên sinh lại tới nữa à? Vẫn mua bánh mì mứt dâu nữa phải không?"
Anh gật đầu, vài phút sau liền cầm theo một túi bánh mì xuống lầu .
Lục Gia Xuyên không có khái niệm về đêm giáng sinh, anh thường không nhiệt tình lắm với những ngày lễ nước ngoài thế này thì, chỉ là tiếng nhạc jinglebells tươi vui phát liên tục trong trung tâm thương mại, cùng những dải màu trang trí trắng xanh giao nhau trong những chiếc tủ kính kia, và ngay chính giữa tầng một là cây thông noel giáng sinh rất lớn, khiến anh thực sự muốn ngó lơ cũng rất khó.
Lúc từ tầng ba đi xuống, thì một tay anh xách một túi bánh, tay kia cầm di động áp vào bên tai:
"Uống thuốc giảm đau nhưng vẫn đau thế à?"
Uống mấy viên rồi?
"Thêm một viên nữa đi."
Tầng một khu trung tâm rất ồn ào, anh vừa bước chân từ thang máy ra đã chau mày, trong giọng nói cũng mang theo vài phần trách mắng:
"Vấn đề về thuốc giảm đau, tôi đã nhấn mạnh với bà rất nhiều lần rồi. Bệnh nhân ung thư lên cơn đau sẽ sử dụng thuốc giảm đau để đảm bảo người bệnh vẫn sinh hoạt bình thường được, khi đau quá thì dùng, không cần cân nhắc đến việc sẽ nghiện thuốc gì cả."
Bệnh nhân ở đầu bên kia đang tranh luận kịch liệt với anh về vấn đề nghiện thuốc giảm đau, giọng điệu càng ngày càng gay gắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!