Chương 13: Thế giới thật nhỏ

Lục Gia Xuyên không phải người thích đi xem phim, dù sao những nơi như rạp chiếu phim này cũng không thích hợp với kẻ FA như anh. Ở đó toàn những cặp đôi yêu nhau, mùi chua thối của tình yêu còn có tác dụng hủy diệt mạnh hơn loại súng 2.5pm trong game đế chế.

Nhưng trên đường về nhà sau khi tan làm, chỉ mới đi được nửa đường thì chả hiểu sao anh lại quay đầu xe, đi về phía rạp chiếu phim.

Trong mấy ngày vừa qua, các bác sĩ y tá trong khoa mắt bỗng dành sự quan tâm đặc biệt đến anh.

"Bác sĩ Lục, anh có khỏe không?"

"Bác sĩ Lục, đừng quá đau lòng."

"Không sao đâu, anh đã làm tất cả những gì có thể rồi, dù sao sống chết cũng có số cả, anh cũng không có cách nào giúp con bé nhiều hơn được."

Thật ra anh không yếu đuối như bọn họ tưởng tượng, cô bé giường bệnh 25 đối với anh rất đặc biệt nhưng dù sao con bé cũng là một bệnh nhân. Anh đã làm bác sĩ bao nhiêu năm nay rồi, sao có thể không hiểu những đạo lý mà một bác sĩ cần biết?

Chẳng qua Lục Gia Xuyên cảm thấy có chút mệt mỏi, trong trái tim có nơi nào đó bỗng trở nên thật trống vắng.

Thôi đi, tới rạp chiếu phim thì rạp chiếu phim, tự ngược bản thân thế này, nói không chừng còn có thể kích thích tế bào yêu đương nghèo nàn bẩm sinh từ trong bụng mẹ của anh cũng nên.

Bộ phim anh xem lần này là một bộ phim hollywood với đạo diễn là người Hoa, nội dung bộ phim kể về những cuộc chiến giữa các quốc gia. Phim có hay không thì anh cũng chẳng biết, dù sao cũng chỉ để giết thời gian mà thôi. Trước khi vào xem phim anh còn mua một bịch bỏng ngô.

Đi xem phim mà cũng nên ra dáng xem phim mới đúng, con người anh vốn làm việc luôn rất cẩn thận.

Chỉ tiếc là anh không thích ăn mấy thứ đồ ngọt dễ ngán này, sau khi kết thúc bộ phim, thì trong hộp còn hơn nửa số bỏng ngô.

Kết thúc bộ phim là lúc tám giờ rưỡi tối, anh bước ra khỏi phòng chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở trên tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại, ngay bên cạnh là một trung tâm giải trí, người ra người vào, ồn ào náo nhiệt. Lục Gia Xuyên mới đi mấy bước, bỗng nhiên anh nhìn thấy ai đó rồi liền đứng lại.

Cách đó không xa trước máy gắp thú, có một cô gái trẻ tuổi đang gắp thú, cô mặc chiếc áo bông trắng nhìn rất quen mắt, nhìn một bên gò má kia, lại càng quen hơn.

Là cô ấy sao?

Cô gái điên cười ha ha không coi ai ra gì đi ngang qua xe anh hôm đó sao.

Hơn nữa, sáng nay cô còn đứng nhìn chằm chằm tấm ảnh của anh, sau đó còn mang một hộp sữa bò đến văn phòng anh, đặt xuống bàn không nói không rằng rồi bỏ chạy

Người con gái đang đứng trước máy gắp thú, đầu tiên là buộc mái tóc đuôi ngựa rồi hất ra sau, sau đó cô dồn hết sức lực, hôn đồng xu trong tay một cái, rồi đút vào máy gắp thú.

Tay trái thuần thục, thao tác điêu luyện, ánh mắt dính chặt lấy cần gắp thú kia.

Ngắm trúng mục tiêu xong, cô ấn nút bấm bộp một cái.

Cần gắp thú thả chính xác xuống một đống thú bông phía dưới, gắp lên một con thỏ hồng.

Một phát là trúng.

Những đứa trẻ đang vây xung quanh cô, vô cùng phấn khởi cổ vũ cô liên mồm, vừa thấy con thỏ được gắp lên, vô số bàn tay nhỏ giơ lên nhao nhao đòi quà.

Cho em cho em đi!

Chị gái em nữa!

Cô quả là hào phóng, vô cùng cao hứng tiện tay đưa con thỏ kia cho một đứa bé trong đó rồi đắc ý nói:

"Cứ cầm lấy đi, chị sẽ gắp cho từng đứa một."

Những bàn tay nhỏ kia lập tức móc hết số tiền còn sót lại trong túi mua xèng, xin cao thủ ban tặng cho thú bông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!