Bách Thời Ngôn thu hồi nụ cười, hỏi: "Bình thường tôi không có khí chất học sinh sao?"
"Có thì có." Cốc Trạch chậm rãi nói: "Chỉ là nó giống khí chất của học bá hơn, nói thế nào nhỉ, chính là loại không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách ấy. Nhưng anh cười lên thì có khí chất học sinh rồi, nói theo lời của giáo viên, đại khái chính là sức sống tuổi trẻ."
"... Cậu nói trước đây tôi không có sức sống tuổi trẻ?"
"Quả thực không có."
Lần này Bách Thời Ngôn không hề tức giận, cũng không phản đối. Anh cũng cảm thấy mình không có điều đó, ngày tháng trôi qua nhàm chán, thậm chí có thể nói là âm u đầy tử khí.
Anh không có lý tưởng lớn lao, thậm chí cũng không có quá nhiều h*m m**n. Mỗi ngày chỉ là máy móc làm một số chuyện anh nên làm, rất nhiều lúc cũng không biết mình làm những chuyện này là vì cái gì.
Anh bị cấm đoán nắm giữ sở thích của mình từ nhỏ, điều đó vẫn kéo dài đến hiện tại, anh mới chậm rãi có sở thích của mình.
Cốc Trạch tò mò nhìn Bách Thời Ngôn một chút: "Anh thật kỳ quái, tôi nói anh lớn tuổi anh rất tức giận, nói anh không có sức sống thiếu niên anh lại không tức giận."
Bách Thời Ngôn buồn buồn trả lời: "Giận quá nhiều không còn sức để giận nữa."
Cốc Trạch bị chọc cười: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục chơi."
Đêm hôm đó, họ chơi gần như toàn bộ khu trò chơi điện tử. Cốc Trạch hô to đã nghiền. Chơi đến cuối cùng, nụ cười trên mặt Bách Thời Ngôn cũng trở nên nhiều hơn.
"Thế nào, tôi có phải đặc biệt tinh thông chuyện chơi bời không?"
"Hừ hừ." Bách Thời Ngôn phát ra âm thanh bằng mũi: "Chẳng trách thành tích học tập của cậu không ra sao."
"Này, chúng ta nói lý lẽ, tuy rằng thành tích của tôi không sánh được anh, nhưng cũng không thể dùng từ 'không ra sao' để hình dung chứ. Tôi dù gì cũng thi đứng 211 trong tỉnh, chỉ là không phải học bá mà thôi. Thật ra mà nói tôi vẫn nằm trong top một trăm của trường đấy."
Hắn nói thành tích mình không ra sao thuần túy là so với học bá. Ở trong lớp xếp hạng vẫn khá cao, nói mình học tập không giỏi thì ở phương diện khác đúng là khiêm tốn.
Bách Thời Ngôn miệng không chịu thua: "Vẫn là không ra sao."
"Aaa." Cốc Trạch nhanh chóng trợn trắng mắt: "Loại người như anh có phải cảm thấy dưới hạng nhất đều là cặn bã không?"
Bách Thời Ngôn nói: "Trước đây tôi thi suýt soát, cũng chỉ là để người thứ hai chênh lệch điểm nhỏ so với tôi."
"À." Cốc Trạch trực tiếp biểu thị: "Chúng ta không có tiếng nói chung, không muốn làm bạn bè nữa."
Trong lòng Bách Thời Ngôn hoảng một cái, lập tức kéo tay Cốc Trạch.
Cốc Trạch cảm thấy rất kỳ quái: "Anh kéo tay tôi làm gì?"
Bách Thời Ngôn nhận ra hành động của mình có thể quá giới hạn, vội vàng buông ra, cúi đầu nói: "Tôi không có ý chê bai cậu học tập không giỏi."
"... À."
"Cậu đừng giận."
Cốc Trạch liền nở nụ cười: "Không có gì phải giận, lẽ nào anh cho rằng tôi thật sự tức giận à?"
Bách Thời Ngôn: "..."
Nên nói thế nào, anh không chỉ muốn Cốc Trạch thật sự tức giận, bản thân còn rất hoảng loạn.
"Tôi cũng là nói đùa mà thôi." Cốc Trạch trả lời: "Không dễ giận như vậy đâu, anh đừng sốt sắng."
Bách Thời Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi đưa cậu về."
Họ chơi xong, ra khỏi khu trò chơi điện tử đã là mười giờ tối. Bách Thời Ngôn trực tiếp bắt taxi về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!