Nhưng Cốc Trạch lại dừng động tác ăn, nói: "Anh không ăn cứ nhìn tôi ăn, cảm giác như vậy rất kỳ quái."
"Vì sao lại kỳ quái?"
Cốc Trạch đưa ra một ví dụ mà hắn cho rằng học bá sẽ hiểu: "Anh có thích để người khác vây xem anh làm bài tập không?"
"Không đáng nói."
Cốc Trạch: "..."
Dòng suy nghĩ của học bá có lẽ không giống hắn lắm.
Nhưng có lẽ là nhìn ra Cốc Trạch không tự nhiên, Bách Thời Ngôn cũng bắt đầu cúi đầu ăn. Cốc Trạch thở ra một hơi, cũng tiếp tục ăn.
Họ đang ăn, cửa lại có hai nam sinh đi vào. Một trong số đó hơi cao hơn khoác vai nam sinh còn lại. Cả hai đều mặc đồng phục học sinh, rõ ràng là học đệ nhỏ hơn họ mấy khóa.
Cốc Trạch nhìn hai người họ một lát, nói nhỏ: "Có lẽ là vì tôi đã tốt nghiệp, bây giờ tôi nhìn họ bỗng nhiên có cảm giác như học sinh lớp lớn, cứ như thể tôi lớn hơn họ rất nhiều vậy."
Khi nhảy ra khỏi vòng tròn cấp ba rồi nhìn học sinh cấp ba, bỗng nhiên có ảo giác hắn rất trưởng thành.
Nói đến chỗ này, hỏi Bách Thời Ngôn: "Anh xem tôi có phải cũng có cảm giác như vậy không?"
"Cảm giác gì?"
"Cứ như lúc anh đến trường diễn thuyết, nhìn nhóm học sinh cấp ba như chúng tôi, có phải có cảm giác chúng tôi đều rất trẻ trung, rất non nớt không?"
"Tuổi trẻ rất tốt."
Cốc Trạch cười một tiếng: "Ý anh là anh không trẻ sao?"
Bách Thời Ngôn nhìn Cốc Trạch cười rất đắc ý, rất ngang ngược, rất tùy hứng.
"Không liên quan gì đến tôi, chỉ là trần thuật một sự thật."
"Được rồi." Cốc Trạch tiếp thu cách nói này, ngược lại tò mò hỏi: "Lên đại học là cảm giác thế nào, tôi thấy nhiều người nói cũng chỉ là vậy thôi, vẫn phải học hành chăm chỉ, cũng không có quá nhiều tự do."
"Lên đại học..." Bách Thời Ngôn trầm ngâm một lát, trả lời: "Quả thực có thể tự do hơn rất nhiều, nhưng cũng rất bận. Nếu muốn chăm chú học tập thì chỉ cần chăm chú học tập. Nếu muốn phân tâm làm những chuyện khác, cũng có rất nhiều chuyện thú vị có thể làm. Nhưng cá nhân tôi đề nghị vẫn là cố gắng học tập."
Cốc Trạch cười trả lời: "Đúng là điều học bá sẽ nói cố gắng học tập."
Bách Thời Ngôn ăn xong đặt đũa xuống, giả vờ vô tình hỏi: "Tại sao cậu không đăng ký trường ở thành phố B?"
"Bởi vì không thi nổi chứ sao." Cốc Trạch trả lời: "Với thành tích của tôi, có thể vào được trường trong tỉnh đã là may mắn lắm rồi."
Nói xong hắn mới nhớ đến, Bách Thời Ngôn hình như trước đây đã nói với hắn bảo hắn thi đại học ở thành phố B. Hắn liền buột miệng nói tiếp: "Đáng tiếc phụ lòng kỳ vọng của anh lúc đó rồi."
Bách Thời Ngôn "Ừ" một tiếng, không nghe ra là ngữ khí gì.
Cốc Trạch cũng đã ăn xong, đặt đũa xuống nhìn Bách Thời Ngôn: "Dường như anh rất ngại ngùng, tại sao lại chủ động tìm tôi?"
Tay Bách Thời Ngôn buông thõng bên người, nắm tay rồi lại buông ra mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Anh là một người không giỏi biểu đạt, nhưng ngược lại, Cốc Trạch dường như rất giỏi điều đó.
Anh chỉ nói: "Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cốc Trạch đi theo, nhìn thấy hai nam sinh ở bàn bên cạnh ngồi rất gần nhau, một trong hai nam sinh cầm muỗng đút đồ ăn cho nam sinh còn lại.
Hắn thì thầm nhỏ giọng: "Tình cảm tốt thiệc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!