Chương 7: Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại với Bách Thời Ngôn... đâu.

Tối qua có một khúc nói qua lại, không biết có tính là tranh cãi hay không, Cốc Trạch sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn còn đang nghĩ hôm nay phải cãi nhau với Bách Thời Ngôn thế nào cho thật hiệu quả.

Nhưng ai ngờ sáng hôm sau anh dường như đã quên chuyện tối qua, bảo hắn ngồi vào ghế đợi bữa sáng.

Lần này bữa sáng cuối cùng cũng bình thường một chút, là bánh mì, trứng chiên và sữa bò.

Ăn xong hết lại là một lần thay thuốc. Hắn tiếp tục đi chân sáo ra khỏi cửa.

Hôm nay là ngày thứ tư sau phẫu thuật, thực không dám giấu giếm, hắn thực sự càng đau hơn, đặc biệt là sau khi đi vệ sinh, hắn rất suy sụp.

Cơn đau dữ dội khiến bước đi của hắn rất chậm, lại là cái kiểu đi chân sáo đáng sợ.

Bách Thời Ngôn đi nhanh đến trước thang máy, đứng yên đó, không bấm nút, dường như đang đợi hắn.

Cốc Trạch vất vả lắm mới nhích đến trước thang máy, đợi anh bấm nút, muốn nhân cơ hội không khí vẫn còn hòa thuận này để thương lượng một chút chuyện.

Nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã nói: "Cậu tái khám xong thì đến phòng làm việc đợi tôi, buổi trưa tôi đưa cậu về."

"Không cần phiền phức vậy đâu," Cốc Trạch lập tức từ chối, "Tôi tự về là được."

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Cốc Trạch thử mở miệng: "Cái đó, mấy ngày qua tiền thuê và tiền ăn tính thế nào?"

"Còn nữa..." Giọng hắn lúng túng, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà hắn đã muốn hỏi từ hôm qua, chỉ là hỏi rất khẽ, "Tại sao anh lại chứa chấp tôi?"

Anh chuyên tâm nhìn về phía trước, như thể không nghe thấy hắn đang nói gì.

Cốc Trạch ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ nhìn anh ở ghế lái.

Anh hơi mím môi, đường nét lạnh lùng cứng rắn, mặt không chút biểu cảm..... Xem ra vẫn rất dữ.

Cốc Trạch không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi trên xe, không chọc tài xế.

Chờ xe dừng ở bãi đậu xe bệnh viện, anh mới dùng giọng lạnh băng trả lời câu hỏi, hơn nữa chỉ trả lời câu hỏi thứ nhất: "Muốn rõ ràng với tôi hơn không?"

Cốc Trạch: ...

Hắn nhớ lại lúc đó chia tay trong giận dữ, khi trở về thành phố H, hắn liền gửi trả lại tất cả đồ vật đối phương đã tặng, sau đó cố gắng quên đi người này.

Nhưng thực ra đây chỉ là một phần trong mớ bòng bong của họ. Hai người đã yêu nhau hơn ba năm, sớm đã không thể tính toán rõ ràng được nữa.

Ra khỏi bãi đậu xe, hai người đi hai hướng khác nhau. Cốc Trạch đi về khoa hậu môn – trực tràng, vừa kịp lúc bác sĩ vừa vào ca, là người đầu tiên vào tái khám.

Tái khám vẫn là tư thế cong mông rất xấu hổ. Bác sĩ nhìn vết thương hồi phục, tỏ vẻ rất tốt, còn nói với thực tập sinh trẻ tuổi bên cạnh: "Ghi chép, vết thương hồi phục tốt, kê thuốc, đặt thuốc đạn..."

Cốc Trạch im lặng mặc quần, nhận đơn thuốc bác sĩ đưa, định rời đi, thì nghe bác sĩ lại hỏi mình: "Cậu và bác sĩ Bách thực sự quen nhau à?"

Cốc Trạch: "... Cũng tạm được ạ."

Bác sĩ cười cười, còn nói: "Tôi thấy không chỉ là tạm được đâu, cậu ấy rất quan tâm cậu, cố ý đến chỗ tôi hỏi thăm tình hình của cậu, hỏi cậu tại sao lại bị trĩ, rò bệnh tình thế nào, còn bóng gió bảo tôi quan tâm cậu."

Cốc Trạch không biết trong lòng là tư vị gì, tóm lại không thoải mái chút nào.

"Tôi cảm thấy quan hệ của hai cậu hẳn là rất tốt. Cậu khuyên cậu ấy nhiều vào, đừng liều mạng như vậy. Cậu ấy hôm qua làm mấy ca đại phẫu, cuối cùng mệt đến ngủ thiếp đi trong phòng mổ một lúc mới có sức dậy."

Bác sĩ vừa nói vừa thở dài: "Nhưng đôi khi chúng ta liều mạng như vậy cũng không nhất định nhận được báo đáp tốt đẹp gì. Trưa hôm qua cậu ấy hình như có việc, đến muộn một chút, nhưng cũng không làm lỡ phẫu thuật, vậy mà suýt nữa bị người nhà bệnh nhân trách móc."

Lần này Cốc Trạch thực sự cảm thấy khó chịu trong lòng.

Buổi trưa... có việc... đến muộn...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!