Bách Thời Ngôn có một cảm giác rằng anhđang bị Cốc Trạch bắt bài. Người yêu trước sẽ luôn là người thua cuộc. Nếu tình yêu là một cuộc chiến, thì trong mối quan hệ giữa hắn và Cốc Trạch, anh chính là người thua cuộc.
Khi Bách Thời Ngôn cầm đồ đi đến cửa, Cốc Trạch vẫn đuổi theo hỏi: "Bác sĩ Bách, trốn tránh là không thể được, xin hãy trả lời thẳng thắn câu hỏi này."
Bách Thời Ngôn: "..."
Anh xoa xoa trán, cảm thấy rất bất lực: "Emmuốn anh trả lời thẳng thắn thế nào?"
Cốc Trạch nghe thấy hai từ "thẳng thắn", bỗng có một ý nghĩ muốn nói thẳng thắn trên hắn, nhưng lại thấy "cúc hoa" hơi căng thẳng, ý nghĩ đùa bỡn này nhất thời biến mất.
"Thì nói rõ cho em biết chuyện này. Lần đầu tiên anh gặp Lâm Lâm Chi, có phải anh đã không thích cậu ấy, có phải đã dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ấy không?"
Bách Thời Ngôn trả lời với vẻ mặt không vui không buồn: "Anh luôn không thích những người nhiều toan tính."
Cốc Trạch bỗng im lặng, rồi nói: "Anh đang ám chỉ em thẳng thắn à?"
Bách Thời Ngôn: "Nếu emnhất định phải hiểu như vậy, đó là vấn đề của em."
"Em thấy anh cũng nhiều toan tính lắm." Cốc Trạch bĩu môi: "Nói mau, người đàn ông đầy tâm cơ như anh, rốt cuộc tại sao lại cảnh cáo Lâm Lâm Chi?"
"Anh không cảnh cáo cậu ấy." Bách Thời Ngôn trả lời: "Chỉ là nhìn cậu ấy vài lần, việc cậu ấy nghĩ quá nhiều thì không liên quan đến anh."
"Ừm." Cốc Trạch vòng vo, rồi đột nhiên đánh úp: "Anh không vội đi bệnh viện à? Có phải việc anh nói phải đi bệnh viện chỉ là cái cớ, không muốn thừa nhận một vài chuyện không?"
Bách Thời Ngôn: "..."
Mấy năm không gặp, Cốc Trạch đã trở nên thông minh hơn, biết cả tung hỏa mù và chiến thuật vòng vo.
"Không vội thôi." Bách Thời Ngôn trả lời: "Chứ không phải là không có chuyện gì."
"Nếu không vội thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng." Cốc Trạch tỏ ý lần này nhất định phải bắt được đuôi của Bách Thời Ngôn: "Lúc đó vẻ mặt của anh có phải không tốt lắm?"
"Có thể." Bách Thời Ngôn trả lời một cách qua loa: "Thái độ của anh với người lạ luôn lạnh nhạt."
Cốc Trạch hồi tưởng lại khoảng thời gian này, đúng là như vậy.
"Nhưng mà..." Cốc Trạch vẫn muốn tiếp tục hỏi: "Điều quan trọng em muốn hỏi là rốt cuộc anh thích em từ lúc nào? Có phải ngay sau khi chúng ta gặp lại không? Nói mau, có phải anh đã bị sự lém lỉnh và đẹp trai của em hấp dẫn rồi không?"
Bách Thời Ngôn đứng ở cửa, im lặng nhìn hắn vài giây, sau đó đi tới, dứt khoát giữ lấy gáy hắn, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này rất mê đắm. Dù Cốc Trạch say đắm đến quên trời đất, nhưng vẫn không quên lên án: "Anh phạm quy."
Bách Thời Ngôn cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra chút bất lực. Cốc Trạch chỉ nghe thấy anh khẽ nói: "Rất sớm."
Cốc Trạch còn muốn hỏi "rất sớm" là sớm đến mức nào thì thấy Bách Thời Ngôn buông hắn ra đi đến cửa, giận dỗi nói: "Đừng hỏi nữa."
Hắn nén cười, cảm thấy vẫn nên để lại chút thể diện cho Bách Thời Ngôn.
Khi Bách Thời Ngôn mở cửa thì điện thoại của Cốc Trạch bỗng nhiên reo lên. Hắn nhìn màn hình điện thoại, từ từ thu lại nụ cười.
"Có chuyện gì?"
"Cốc Trạch, cậu có thể đến bệnh viện với tôi không? Tôi ở một mình trong bệnh viện khổ sở và cô đơn lắm." Cốc Trạch im lặng.
"Tôi thật sự rất sợ. Vết thương trên đầu tôi là bị người đánh. Cậu có thể đến bệnh viện với tôi không?"
Cốc Trạch rất bình tĩnh đề nghị: "Cậu báo cảnh sát đi."
Lâm Lâm Chi im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Không tiện báo cảnh sát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!