Bách Thời Ngôn trả lời: "Có thể thuê hộ lý ngay, nhưng từ góc độ chuyên môn của bác sĩ thì tình trạng bệnh của cậu ta cũng chưa nghiêm trọng đến mức không thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, có thể ngày mai hoặc ngày kia cậu ta sẽ được xuất viện."
Cốc Trạch thắc mắc: "Nếu vậy thì tại sao cậu ấy phải nằm viện? Anh không phải nói là có khả năng bị tụ máu nội sọ sao?"
"Có khả năng." Bách Thời Ngôn giải thích: "Mặc dù xác suất không cao, nhưng vẫn có thể xảy ra. Để thận trọng, cậu ta cần nằm viện theo dõi khoảng hai ngày. Tụ máu nội sọ chỉ có hai lựa chọn: có hoặc không, không có khả năng ở giữa. Hơn nữa, một khi xảy ra tụ máu nội sọ thì phải phẫu thuật loại bỏ máu ngay lập tức. Vì vậy, mặc dù xác suất không cao nhưng tốt nhất vẫn nên theo dõi ở lại để đề phòng kết quả xấu nhất."
Cốc Trạch đã hiểu. Hắn hỏi thêm: "Bác sĩ nào cũng phải thận trọng như vậy sao?"
Bách Thời Ngôn trả lời: "Trước đây có thể không, nhưng bây giờ ai cũng sẽ trở nên rất cẩn thận."
Cốc Trạch nhớ lại việc bản thân khi vào bệnh viện còn phải qua cửa an ninh. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó. Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân hiện nay rất căng thẳng. Những vụ tấn công bác sĩ đã xảy ra không chỉ một lần. Rất nhiều bác sĩ khi khám và điều trị bệnh đều trở nên rất cẩn thận, nói chuyện cũng rất dè dặt. Đa số mọi người có thể hiểu cho bác sĩ, nhưng cũng có một số ít người cho rằng vì mình bỏ tiền ra khám, nên bác sĩ phải chữa khỏi bệnh, đồng thời phải phục vụ nhiệt tình và chu đáo.
Nhưng điều này hoàn toàn không thực tế ở các bệnh viện lớn, nơi có lượng bệnh nhân quá tải. Các nhân viên y tế ở đây vô cùng bận rộn, nhiều lúc không thể chăm sóc chu đáo được. Một khi có bất kỳ điều gì không hài lòng, bệnh nhân sẽ trách móc. Vì vậy, bây giờ rất nhiều bác sĩ làm việc rất cẩn thận, ngay cả Bách Thời Ngôn cũng trở nên cẩn trọng hơn.
"Em hiểu rồi." Cốc Trạch nói: "Vậy thì cứ để hộ lý chăm sóc Lâm Lâm Chi đi. Tiện thể em cũng sẽ báo cáo lại với giảng viên."
Hắn đặt đũa xuống, tỏ ý mình đã ăn xong. Hắn ngáp một cái nhẹ, vẫn còn buồn ngủ và hơi đau đầu. Bách Thời Ngôn đã thức cả đêm, chắc còn mệt và đau hơn. Hắn vội vàng nói: "Anh đi nghỉ sớm đi, em cũng đi nghỉ đây. Giảng viên nói vì tối qua em chăm sóc bệnh nhân nên có thể ngày mai mới cần đến phòng thí nghiệm."
Hắn vừa nói vừa đặt bát đĩa vào bồn rửa trong bếp, sau đó đẩy Bách Thời Ngôn: "Vào phòng nhanh đi, bát đĩa ngủ dậy rồi rửa sau."
Bách Thời Ngôn bị Cốc Trạch đẩy đi, thực ra muốn nói vừa ăn xong mà ngủ ngay thì không tốt, nhưng nhìn vẻ mặt hối thúc của Cốc Trạch, anh bỗng không muốn nói ra nữa.
Hai người vào phòng riêng của mình. Cốc Trạch chơi điện thoại một lúc rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng.
Hắn kiểm tra email của giảng viên và xử lý một vài việc trên máy tính. Xong xuôi đã hơn mười hai giờ trưa.
Bách Thời Ngôn vẫn chưa dậy. Hắn nghĩ nên thể hiện một chút, giúp anh ấy rửa bát. Hắn thấy Bách Thời Ngôn dùng máy rửa bát nhiều lần nên nghĩ chỉ cần cho bát đũa vào, đóng cửa lại rồi bật nút là xong.
Hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng, vừa xếp bát đũa vừa suy nghĩ. Hắn muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với Bách Thời Ngôn, hỏi tại sao anh ấy lại có cái tính gì cũng thích giấu trong lòng và không thích giải thích. Dù trong cuộc sống hàng ngày Bách Thời Ngôn đã thay đổi không ít, nhưng cứ gặp chuyện quan trọng là tật xấu này lại tái diễn, vẫn cần phải nói chuyện thẳng thắn.
Điều này có lẽ gọi là... tổ chức một cuộc họp gia đình? Cãi nhau một cách văn minh hơn.
Thực ra, cái tính kiểm soát mạnh của Bách Thời Ngôn hắn cũng có thể chấp nhận được. Dù sao hắn cũng không phải là người có cá tính mạnh, ai thích lo liệu thì cứ để người đó quyết. Nhưng cái vụ đoán ý thì thật sự rất khó chịu.
Hắn xếp xong bát đũa, ấn nút khởi động, cảm thấy mình làm rất hoàn hảo. Hắn mong chờ một lúc nữa sẽ được chiêm ngưỡng thành quả nghệ thuật của mình.
Bách Thời Ngôn dậy vào khoảng hơn hai giờ chiều. Khi anh ấy thức dậy, máy rửa bát đã hoàn thành một chu trình. Cốc Trạch đang đi vào bếp để xem thành quả của mình.
"Anh dậy rồi à?" Cốc Trạch cười nói: "Em giúp anh rửa bát rồi này, chắc sạch lắm..."
Hắn vừa kéo cửa máy rửa bát ra, giọng nói liền im bặt. Sao trên bát đĩa vẫn còn dính dầu nhỉ...
Bách Thời Ngôn rất bình tĩnh đứng bên cạnh, liếc qua vài lần rồi hỏi: "Emcó cho bột rửa bát vào không?"
"Bột rửa bát?" Cốc Trạch ngơ ngác hỏi: "Đó là cái gì?"
Bách Thời Ngôn cầm một cái hộp nhỏ trên máy rửa bát, mở ra rồi nói: "Bột rửa bát."
Cốc Trạch: "...À."
Hắn cảm thấy có điều chẳng lành, hình như mình đã làm sai rồi.
"Bột rửa bát tương đương với nước rửa chén dùng để rửa bát bằng tay. Không có nó thì bát sẽ không sạch."
Cốc Trạch sờ mũi, cảm thấy mình thật ngốc. Hắn đã không để ý việc Bách Thời Ngôn thêm bột rửa bát vào. "Lần sau em sẽ chú ý."
Bách Thời Ngôn thêm bột rửa bát, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bất ngờ rất dịu dàng. Bỗng nhiên, anh đưa tay ôm lấy Cốc Trạch. Mũi Cốc Trạch chạm vào cơ bắp rắn chắc của Bách Thời Ngôn, tiện tay hắn xoa xoa. Ừm, cảm giác rất tốt, rất có cảm giác an toàn. Mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy Bách Thời Ngôn lúc này đang rất xúc động, đây là một cơ hội tốt để nói chuyện.
Hắn vòng tay ôm lấy lưng Bách Thời Ngôn, vỗ vỗ lưng anh. Hắn cảm thấy vóc dáng của Bách Thời Ngôn lớn hơn hắn một size. Ừm, khách quan mà nói thì rất nặng, có lẽ là loại hắn không kéo nổi. Mặc dù không khí đang rất tốt, nhưng hắn vẫn muốn phá vỡ nó. Hắn khẽ gọi tên mà họ thường dùng trước đây: "Bách, anh có thể nói cho em biết, tại sao anh luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!