Chương 42: Nhưng tại sao Bách Thời Ngôn lại dùng ánh mắt cảnh cáo...

Bách Thời Ngôn hỏi: "Emcó cảm thấy giảng viên của mình rất bóc lột không?"

"Cũng không hẳn." Cốc Trạch trả lời: "Nhưng lòng người tham lam không đáy, em muốn giảng viên đối với em hào phóng hơn một chút, tốt nhất là để em mỗi ngày sống phóng túng mà vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp. Nhưng em cũng chỉ nghĩ vậy thôi, biết là không thể."

Nói đến đây, hắn bỗng tò mò hỏi Bách Thời Ngôn: "Năm đó anh có cảm thấy giảng viên của mình rất bóc lột không?"

"Không." Bách Thời Ngôn trả lời: "Ban đầu anhchỉ muốn đăng thêm nhiều bài báo, có hệ số ảnh hưởng cao hơnđể sau này có thể làm việc trong hệ thống bệnh viện của trường."

"Vậy sao..." Cốc Trạch cảm thán: "Học bá đúng là khác với học sinh dốt như em. Em chỉ nghĩ làm sao để có thể lười biếng, huống hồ em không học lên tiến sĩ, hệ số ảnh hưởng của bài báo cũng không có nhiều tác dụng với em. Em chỉ là một con ốc vít trong các tập đoàn lớn thôi."

Bách Thời Ngôn hỏi: "Tại sao không học lên tiến sĩ?"

"Mệt lắm, không học nổi. Không muốn phải quỳ gối xin giảng viên đừng cho mình lưu ban."

Cuộc trò chuyện của họ đến đây thì bị gián đoạn. Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Chương Trường Cung ở ngoài hỏi: "Bác sĩ Bách, anh còn trong văn phòng không? Chúng tôi làm CT xong rồi."

Cốc Trạch lập tức lùi vào một bên, như thể mình chỉ là một người lạ đi nhầm vào phòng.

Bách Thời Ngôn trả lời: "Vào đi."

Bách Thời Ngôn cầm phim chụp, liếc qua rồi nói thẳng: "Phải nhập viện. Xương sọ bị nứt, có thể đi kèm với tụ máu nội sọ."

Lâm Lâm Chi run rẩy, trông đặc biệt yếu ớt. Cậu ta khẽ hỏi: "Bác sĩ, nứt xương sọ là gì? Tụ máu nội sọ là gì? Những cái đó có nghiêm trọng không?"

Bách Thời Ngôn trả lại cuộn phim CT cho Lâm Lâm Chi, giải thích: "Nứt xương sọ thông thường không cần xử lý, có thể tự liền. Nhưng vết nứt của cậu đi qua rãnh động mạch màng não cứng, dễ gây ra tụ máu ngoài màng cứng, một dạng của tụ máu nội sọ. Nếu nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, một khi xảy ra tụ máu nội sọ thì cần phải phẫu thuật để loại bỏ máu ngay lập tức."

Sắc mặt Lâm Lâm Chi trắng bệch, nói không nên lời: "Vậy... tình trạng của tôi có nghiêm trọng không? Có... có tụ máu nội sọ không? Làm sao để biết? CT có thể hiện không?"

"Tạm thời không có." Bách Thời Ngôn trả lời: "Nhưng cần nhập viện để theo dõi."

Lâm Lâm Chi nhỏ giọng hỏi: "Theo dõi mấy ngày?"

"Hai đến ba ngày."

Bách Thời Ngôn vừa nói vừa viết giấy nhập viện, sau đó đưa cho Lâm Lâm Chi, nói: "Nộp tiền, sau đó đi làm thủ tục nhập viện ở khu nội trú."

Lâm Lâm Chi cầm tờ giấy, vẻ mặt khó xử. Tiền đặt cọc nhập viện cần năm ngàn tệ, cậu ta là sinh viên nghèo, không thể nào có nhiều tiền như vậy.

Giảng viên Lý đứng sau Lâm Lâm Chi, thấy vẻ mặt khó xử của cậu ta khi nhìn tờ giấy, lập tức nói: "Thầy sẽ tạm ứng giúp em, sau đó sẽ nhờ người giúp em làm bảo hiểm."

Lâm Lâm Chi thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn thầy ạ."

Giảng viên Lý cầm phiếu đặt cọc ra ngoài nộp tiền. Chương Trường Cung đẩy xe lăn của Lâm Lâm Chi, nháy mắt với Cốc Trạch. Cốc Trạch trực giác thấyChương Trường Cung có chuyện muốn nói, liếc nhìn Bách Thời Ngôn, định ra hiệu cho anh rằng mình có việc đi ra ngoài. Nhưng hắn thấy Bách Thời Ngôn đang bận viết gì đó vào sổ tay, nên không dám làm phiền, trực tiếp đi theo Chương Trường Cung ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Chương Trường Cung tỏ vẻ áy náy nói với Cốc Trạch: "Anh bạn, thật sự xin lỗi. Tôicũng muốn giúp, nhưng bạn gái tôibị viêm ruột thừa phải nhập viện rồi, tôiphải quay lại chăm sóc cô ấy."

Cốc Trạch: "... Được rồi, vậy cậu đi trước đi."

Trong lúc chờ giảng viên Lý nộp tiền xong, hắn nhắn tin trước cho Bách Thời Ngôn để báo cáo tình hình, sau đó hỏi Lâm Lâm Chi: "Còn ai có thể đến chăm sóc cậu không? Bạn cùng phòng của cậu, Vạn Sơn chẳng hạn?"

Lâm Lâm Chi lập tức từ chối, kéo áo Cốc Trạch nói: "Không muốn tìm người khác, tôi..."

Cốc Trạch gãi đầu, cảm thấy rất khó xử.

Bách Thời Ngôn không thích hắn tiếp xúc nhiều với Lâm Lâm Chi, nhưng hiện tại Lâm Lâm Chi lại cần được chăm sóc. Hơn nữa, hiện giờ dường như không có ai thân quen đến giúp đỡ, cũng không thể để giảng viên chăm sóc một sinh viên.

Giảng viên Lý rất nhanh nộp tiền xong, đưa hóa đơn cho Lâm Lâm Chi, nói: "Vậy để Cốc Trạch đẩy em đến khu nhập viện. Nhà thầy có chút việc nên về trước, nếu có tình huống gì thì gọi cho thầy."

Ông nói xong, nhìn Cốc Trạch dặn dò: "Giúp thầy chăm sóc tốt bạn Lâm, phòng thí nghiệm có thể cho em nghỉ vài ngày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!