Cốc Trạch lập tức nở nụ cười. Bách Thời Ngôn mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra Bách Thời Ngôn không phải là không muốn, mà ngược lại đối phương rất muốn, nhưng tình hình hiện tại không cho phép, nên anh đành phải giữ khoảng cách, tránh lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không thể kiểm soát được sự khó chịu.
Hắn hiểu đạo lý này, cười đến đặc biệt rạng rỡ.
Bách Thời Ngôn nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, sau vài giây liền quay lưng bỏ đi định về phòng mình ngủ. Cốc Trạch thấy vậy, vội vàng kéo Bách Thời Ngôn lại. Hắn vốn định nhịn cười, nhưng không thể nhịn được, đành vừa kéo người vừa cười.
Trong mắt Bách Thời Ngôn, Cốc Trạch cười như thể một tiểu nhân đắc chí, điều này khiến anh có chút không vui.
Cốc Trạch rất vui vẻ nói: "Em rất mừng vì anh nhiệt tình với em như vậy."
Bách Thời Ngôn xì một tiếng, hỏi ngược lại: "Em không nhiệt tình sao?"
"Có chứ." Cốc Trạch đáp ngay: "Cả hai chúng ta đều nhiệt tình, thế này chẳng phải bình thường sao?"
Bách Thời Ngôn nhìn hắn vài giây, vẻ mặt trở nên hơi bất lực, dường như nhượng bộ, thở dài và nói nhỏ: "Bây giờ em biết lý do rồi chứ?"
Cốc Trạch gật đầu thật mạnh: "Biết rồi."
"Vậy đi ngủ sớm đi." Bách Thời Ngôn nói: "Đừng nghĩ lung tung."
Cốc Trạch cười hì hì, lại gần hôn lên má Bách Thời Ngôn, nói: "Ngủ ngon."
Biết được lý do, hắn hài lòng đi ngủ. Bách Thời Ngôn cũng đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, một mình nằm trên giường, đầu óc muốn ngủ nhưng lại không ngủ được. Có chút bực bội.
Tính cách của anh thật ra rất kiêu ngạo và khó chịu. Rất ít khi nói thẳng "Anh rất muốn em", thường thì anh sẽ dùng hành động trực tiếp. Khi làm thì rất nhiệt tình và chu đáo, trước đây khi yêu nhau cũng có rất nhiều cử chỉ thân mật.
Việc kiểm soát khoảng cách quá mức cũng có mặt hại, đó là Cốc Trạch sẽ hiểu lầm. Họ vừa mới nói chuyện về sự cần thiết của việc giao tiếp, anh vốn không muốn nói, nhưng nghĩ lại vẫn nên nói ra để tránh hiểu lầm ngày càng nhiều. Nhưng anh chỉ có thể cố gắng nói bằng lời, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, như thể anh đang bị h*m m**n chi phối, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó.
Mặc dù anh thực sự đã nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng khi không thể làm được thì anh cũng không muốn thừa nhận. Hơn nữa, trong lòng anh vẫn có một số chuyện rất khó vượt qua.
Lần trước là anh chủ động theo đuổi và cũng là anh bị chia tay. Thậm chí khi anh gần như bỏ qua tất cả tôn nghiêm, cố gắng cứu vãn một lần, anh nhận được chỉ là lời từ chối lạnh lùng và bóng lưng vô tình của Cốc Trạch. Thật khó để nói lúc đó anh cảm thấy thế nào. Anh thậm chí không nhớ nổi đã về trường bằng cách nào, chỉ nhớ khi về đến nơi thì anh một mình đi bar, uống say đến mức nôn thâu đêm. Sau khi tỉnh lại, anh muốn vứt bỏ tất cả những món đồ liên quan đến Cốc Trạch, muốn quên đi đoạn ký ức đó.
Thế nhưng anh không làm được. Anh không thể nào nỡ vứt, thậm chí đã kéo những món đồ đó đến tận bên cạnh thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn mang trở lại.
Sau đó, anh đã thỏa hiệp với chính mình, giữ lại những thứ đó nhưng không có ý định nói cho bất kỳ ai. Nếu Cốc Trạch không quay lại, anh cũng sẽ không quay lại tìm đối phương.
Sau khi gặp lại, ban đầu anh thực sự không định để ý. Nhưng không hiểu sao, khi đã rời khỏi phòng bệnh để về văn phòng, chân anh lại không nhấc lên nổi. Anh tự nhủ trong lòng là "Vẫn còn một vài việc cần dặn dò người bệnh kia", nhưng thực ra anh biết rõ những chuyện đó không quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Anh muốn quay lại để gặp Cốc Trạch một lần nữa.
Gần ba năm không gặp, Cốc Trạch dường như vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào. Nóng nảy, vụng về, rất khiến người ta lo lắng. Đặc biệt là khi anh thấy Cốc Trạch một mình muốn chống tay ngồi dậy khỏi giường nhưng suýt ngã, cơ thể anh đã phản ứng trước cả suy nghĩ, lao đến đỡ lấy.
Đó chính là khoảnh khắc họ bất ngờ gặp lại.
Sau khi dặn dò xong người bệnh khác, anh ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy tên Cốc Trạch được dán trên tường. Anh đứng nhìn rất lâu mới rời đi.
Trở lại văn phòng, anh một mình dựa vào tường, cảm thấy đắng chát và xót xa.
Dường như mỗi lần thỏa hiệp trước, đều là anh. Người bước ra bước đầu tiên, người cúi đầu, người nhận thua, đều là anh. Anh cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, từng bước thỏa hiệp, anh sợ đến cuối cùng mình sẽ đánh mất cả nguyên tắc. Anh không muốn sống hèn mọn như vậy, nên dù đã quay lại, anh vẫn tiếc lời, vẫn tự dằn vặt mình.
Anh chính là như vậy, rất khó chịu.
Yêu ở trong lòng, khó nói ra khỏi miệng.....
Sáng sớm cuối tuần, sau khi thức dậy, Cốc Trạch liền nghiên cứu những trò vui mà các cặp đôi có thể chơi khi không thể làm chuyện đó. Sau khi tổng kết một hồi, hắn thấy thực ra không có trò nào cả. Trò vui nào rồi cuối cùng cũng phải đến lúc "chiến". Những trò đó chỉ là để tạo bầu không khí, khơi gợi cảm giác, nếu không tiến hành bước cuối cùng thì cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là những thứ vô nghĩa và không thỏa mãn.
Sau khi xem xong, hắn thở dài, cảm thấy cái bệnh trĩ này thật không đúng lúc. Nhưng nghĩ lại, nếu không có bệnh trĩ, có khi hắn và Bách Thời Ngôn còn không có cơ hội gặp lại. Đúng là họa phúc tương y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!