Chương 4: Xuất viện

Bách Thời Ngôn vừa bước vào, hắn lập tức suy nghĩ xem hôm nay phải đối mặt thế nào.

Trĩ của hắn to hơn. Kể từ khi bị trĩ, đôi lúc đi vệ sinh đã thấy khó khăn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy tệ như bây giờ.

Bách Thời Ngôn vẫn mặc chiếc áo blouse trắng đặc trưng của bác sĩ, trông rất thanh lịch. Sau khi vào, anh đi thẳng đến giường bệnh của Cốc Trạch, rồi nhìn xuống hỏi: "Không có ai đến chăm sóc cậu sao?"

Câu hỏi này khiến Cốc Trạch rát mặt. Chẳng có ai muốn người yêu cũ biết mình sống rất bình thường sau khi chia tay cả.

Đương nhiên, Cốc Trạch cũng không thể nói là mình sống rất bình thường. Hắn chỉ là một sinh viên nghiên cứu sinh đến một thành phố xa lạ, không có bạn bè thật sự thân thiết. Hắn cũng rất ngại khi phải nói với bạn học rằng mình mắc bệnh như vậy.

Hắn tin rằng nếu nói chuyện này cho Chương Trường Cung, Chương Trường Cung nhất định sẽ đến chăm sóc hắn. Thế nhưng hắn thực sự ngại quá. Cha mẹ hắn không thể đến đây, nên cũng không có ai đến chăm sóc hắn cả.

Đối mặt với câu hỏi của Bách Thời Ngôn, hắn chọn im lặng không trả lời, mặt quay sang hướng khác.

Bách Thời Ngôn đợi một lát, không nhận được câu trả lời nào thì rời đi.

Cốc Trạch sờ môi nhìn trần nhà bong tróc trong bệnh viện.

Phản ứng của cơ thể thường không theo ý muốn, đến chiều, hắn cảm thấy trĩ còn to hơn.

Trong thời gian này, hắn đã tìm kiếm cách giảm đau sau phẫu thuật từ trên mạng, nhưng câu trả lời là không có cách nào.

Kéo theo là mảnh kính vỡ, chảy ra là máu.

Lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành xuân nê càng hộ hoa.

Đi đến cửa, hắn bỗng nhiên liếc thấy bên ngoài phòng bệnh có ghi tên của mỗi bệnh nhân. Hắn nhớ lại chuyện mình vừa phẫu thuật xong đã cố gắng che giấu.

Hành động của hắn giống như bịt tai trộm chuông, che giấu căn bản là không cần thiết. Bách Thời Ngôn chỉ cần nhìn tên bên ngoài phòng bệnh là hẳn đã phát hiện ra hắn rồi.....

Hắn trước tiên đến phòng thay thuốc để thay thuốc bên trong, tháo băng gạc ra, sau đó cố gắng lết vào phòng vệ sinh, ngồi lên bồn cầu, và bắt đầu công việc..... Vài phút sau, hắn phát hiện mình không thể điều khiển cơ vòng. Bởi vì quá đau, cơ vòng biểu thị nó vô cùng sợ hãi, căn bản không muốn buông ra, muốn duy trì trạng thái căng cứng.

Cố gắng, dùng sức, cơn đau bất ngờ ập đến như muốn bay lên, sau nỗ lực thì không hề rơi xuống một chút nào.

Hắn hít sâu, rồi lại thở, nhưng hắn đã đánh giá quá cao bản thân. Một chút cũng không thấy.

Hắn cố gắng nửa tiếng, người suýt chút nữa tan vỡ, chẳng hề ra được chút nào. Hắn chỉ có thể tuyệt vọng quay trở về, đang tự hỏi liệu trực tràng hay hậu môn của mình có bị nứt ra vì tích trữ quá nhiều không.

Hắn rõ ràng đã tìm hiểu, rất nhiều người nói không đau đến thế, sau khi dùng thuốc giảm đau có thể chịu được, còn có thể tự sinh hoạt.

Thế nhưng hắn thì không được. Có thể là dây thần kinh cảm giác đau của hắn quá mẫn cảm, có thể là thuốc giảm đau hắn dùng không đủ. Nói chung, cái này thực sự tùy thuộc vào từng người, và hắn thực sự không chịu nổi.

Hắn lê từng bước khó nhọc quay trở lại, trong đầu đã suy tư về khả năng kết nối trực tiếp giữa não bộ con người và trực tràng, vì thực sự quá đau.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra phải làm sao, thì Bách Thời Ngôn đã lại đến rồi.

Hắn nghi ngờ rằng đối phương đến để chế giễu, bởi vì Bách Thời Ngôn hầu như đã thay thế bác sĩ trưởng để kê thuốc cho hắn. Mà bác sĩ trưởng của hắn đối với chuyện này không hề có ý kiến gì, thậm chí còn vui vẻ chấp thuận, mỗi ngày chỉ làm theo phép đến kiểm tra phòng, còn dẫn theo một đám người vây xem hắn.

Khi Bách Thời Ngôn đến thì trời cũng đã tối, bác sĩ và y tá đi lại bên ngoài rõ ràng đã ít đi. Khi Bách Thời Ngôn bước vào, hắn đang ôm bụng, cảm thấy bụng mình rất đau mà lại không đi ngoài được.

Lần này, anh Bách Thời Ngôn đi tới giữ chặt bụng dưới của hắn, sau đó rung chuông, nói với y tá: "Cho cậu ấy một liều thuốc nhét hậu môn."

Cốc Trạch kịch liệt phản kháng: "Bách Thời Ngôn, anh không thể cứ tùy tiện dùng thuốc cho tôi! Tôi kiên quyết không dùng thuốc nhét hậu môn!"

Hắn biết thuốc nhét hậu môn dùng như thế nào. Nỗi nhục nhã không nói, quan trọng là hiện tại việc nhét thuốc nhét hậu môn vào là một việc không thể hoàn thành, vì thực sự quá đau.

Cái bệnh viện top 3 này lừa đảo, thuốc giảm đau không nỡ dùng, thuốc giảm đau dạng tiêm đối với loại vết thương nội thương này tác dụng không lớn lắm. Bên trong tuy có nhét một chút thuốc giảm đau, nhưng hắn vẫn đau nhức từng cơn. Hơn nữa, mặc dù ống dẫn bên trong đã được cố định, nhưng băng gạc vẫn còn. Hắn cảm thấy thuốc nhét hậu môn nếu đi vào, tuyệt đối là một cực hình.

"Vậy dùng Lactulose." Bất ngờ thay, Bách Thời Ngôn lập tức đổi một loại thuốc khác, cúi đầu, giọng rất lạnh lùng nói với hắn: "Bụng dưới của cậu rất chướng, hẳn là phân tích tụ. Hôm nay nếu không giải quyết được thì ngày mai sẽ càng khó hơn, hơn nữa không đạt tiêu chuẩn xuất viện, phải tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!