Hắn bĩu môi, có chút khó chịu. Vốn dĩ tóc hắn đã dễ rối, bình thường đã xù lên, muốn chải cho tóc xẹp xuống rất khó. Hôm nay hắn ở nhà chải chuốt rất lâu mới được, chính là vì muốn tạo hình tượng tốt trước mặt Bách Thời Ngôn. Kết quả, đối phương lại trực tiếp đưa hắn về nguyên trạng.
"Thật quá đáng." Cốc Trạch nói nhỏ: "Chỉ thích một mình anh phong độ, nhất định phải làm rối tóc của em."
"Không." Bách Thời Ngôn nói: "Em có thể tự làm cho tốt."
"Anh đứng nói chuyện không đau lưng." Nếu hắn có thể làm cho tốt thì cần gì phải nói như vậy.
Bách Thời Ngôn hỏi: "Em đang nói gì vậy?"
"Không có gì." Cốc Trạch tiện miệng nói bừa: "Anh bị lãng tai rồi."
Bách Thời Ngôn cười lạnh một tiếng, lười chấp nhặt với hắn.
Từ quán ăn món Nhật đi ra, họ đến một trung tâm thương mại quen thuộc. Cuối tháng mười một ở thành phố B, gió lạnh thổi từng cơn như cắt vào tận xương tủy. Cốc Trạch rụt cổ lại, tay rất thuần thục luồn vào túi áo khoác của Bách Thời Ngôn mà nắm lấy tay đối phương.
Tuy rằng trên đường cái, hai người con trai nắm tay nhau có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại mùa đông, áo khoác đều dày, nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy hai người đi rất gần nhau, tay áo áo khoác dính vào nhau. Cốc Trạch lúc đầu còn che che giấu giếm, sau đó thấy hai người con trai đi ngang qua, họ còn kề vai sát cánh, suýt nữa thì hôn nhau. Hắn thầm cảm thán, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn rất bảo thủ.
Họ đi vào trung tâm thương mại quen thuộc, nhưng Bách Thời Ngôn không đi xuống siêu thị ở tầng dưới mà lại kéo hắn lên trên. Vừa dẫn hắn đi thang máy, Bách Thời Ngôn vừa hỏi: "Có bằng lái xe chưa?"
"Chưa." Hắn làm sao có, học lái xe rất đắt, hắn không có tiền.
"Kỳ nghỉ đông của em có mấy ngày?"
Cốc Trạch tính toán, nói: "Nhiều nhất là hai mươi ngày. Giảng viên của bọn em khá dễ tính, không bóc lột nhiều lắm. Nghe nói có bạn học Tết cũng không được về nhà." Tuy hắn có thể về nhà, nhưng hắn cũng không muốn. Bố mẹ hắn xem hắn như một quả bóng chuyền qua lại, nói là mỗi năm về một bên, nhưng thực ra bên nào cũng không chào đón hắn. Hắn đến đâu cũng giống như một người ngoài. Vì vậy, hắn không quá khao khát về nhà ăn Tết, thậm chí còn định ở lại phòng thí nghiệm để trợ giúp trong dịp Tết.
Thế nên đôi khi hắn cũng không mong Tết đến... vì Tết không vui vẻ chút nào.
"Khoảng khi nào thì bắt đầu nghỉ?"
"Trước Tết khoảng mười ngày, sau Tết khoảng mười ngày."
"Em có thể xin nghỉ thêm không?"
Cốc Trạch tính toán, nói: "Nếu muốn xin thì chắc xin được năm, sáu ngày, nhưng phải mang việc về nhà làm."
"Được, vậy em xin nghỉ đi." Bách Thời Ngôn nói: "Anh đăng ký cho em một khóa học lái xe, tranh thủ nghỉ Tết thi lấy bằng."
"Thi bằng không phải mất một tháng sao?" Cốc Trạch rất ngạc nhiên: "Em có thể học xong nhanh như vậy ư?"
"Lớp VIP." Bách Thời Ngôn nói: "Bảy ngày là đủ."
Cốc Trạch kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao? Học cấp tốc có vấn đề gì không? Dù sao lái xe, nó cũng là một vũ khí nguy hiểm."
"Không có vấn đề gì." Bách Thời Ngôn giải thích: "Thời gian học lái xe lâu là do phải chờ lịch thi. Lớp VIP không cần chờ, nên rất nhanh."
"À..." Cốc Trạch lại nghĩ đến chuyện tiền bạc: "Vậy chắc đắt lắm nhỉ?"
"Không đắt đâu." Bách Thời Ngôn bình tĩnh trả lời: "Ông chủ trung tâm dạy lái xe làm phẫu thuật ở chỗ anh."
Cốc Trạch: "..."
Quan hệ của bác sĩ thật sự rất rộng, đặc biệt là một bác sĩ có tương lai như Bách Thời Ngôn. Hắn cảm thấy mình bị hạ thấp rồi.
"Vậy được rồi." Cốc Trạch hỏi: "Tại sao anh lại muốn em đi học lái xe?"
"Đi New York, biết lái xe sẽ tiện hơn rất nhiều."
Cốc Trạch chỉ vào mũi mình nói: "Đi New York còn phải lái xe sao? Anh nghĩ em nhiều tiền đến mức đốt không hết à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!