Chương 3: Sau phẫu thuật (2)

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, vị bác sĩ bạn cũ này vẫn rất hữu ích. Các y tá mới vào làm thì nhiệt tình rất nhiều, nhiệt tình đến mức tự nguyện giúp đỡ mà không cần nhờ vả, thậm chí còn có y tá bóng gió theo sát hắn để hỏi về chuyện của Bạch Thời Ngôn. Khi hắn nói rằng hai người không quen biết thì rõ ràng đối phương không tin.

Y ta đó nói: "Làm sao có khả năng không quen, anh cũng không biết bác sĩ Bách thực sự rất bận, nếu như không quen biết, bác sĩ Bách bận như thế sao lại sang đây xem anh, còn lưu ý tình huống của anh nữa."

Cốc Trạch thật khó hình dung ra tâm tình của mình, không thể làm gì khác hơn là hồi tưởng lại quá khứ…

Chờ các y tá đi rồi, hắn lặng lẽ hỏi thăm giường bệnh bên cạnh: "Bách Thời Ngôn ở đây rất được hoan nghênh sao?"

Thời gian nằm viện của người này sớm hơn hắn, nên nghe tin đồn về anh ấy cũng nhiều hơn. Nghe vậy, người kia liền trả lời ngay: "Anh chàng này quả thật xuất sắc, nghe nói chỉ trong vòng năm năm đã trở thành Phó chủ nhiệm y khoa trẻ nhất của khoa phẫu thuật thần kinh bên kia, tức là phó giáo sư đấy. Cậu ta mới ra trường được bao lâu mà đã lên cao như vậy, lại còn cao lớn đẹp trai nữa chứ. Người theo đuổi cậu ta có thể đông đến mức đi vòng quanh cả bệnh viện được.

Nghe nói cả con gái viện trưởng cũng có cảm tình với cậu ấy đấy."

Cốc Trạch cảm giác trong miệng khô khốc, có chút khó chịu.

Sau gần ba năm xa cách, hắn từ một sinh viên đại học trở thành nghiên cứu sinh. Cũng giống như trước đây khi còn là học sinh, mà Bạch Thời Ngôn thì dường như đã trở thành một bác sĩ rất có địa vị xã hội và được nhiều người ngưỡng mộ.

Lúc trước còn nói muốn làm cho đối phương hối hận, kết quả một điểm đều không thực hiện được…

Gặp lại rồi, người chật vật lại là hắn…

Trước khi bác sĩ tan làm, hắn cố gắng di chuyển đến phòng thuốc để đổi thuốc, dọc đường đi toàn là bệnh nhân. Từ những người có tiền đến những người nghèo khó đều tập trung lại, đi từng bước một, trông như một đám zombie vậy.

Đến phòng thuốc, một loạt người xếp hàng dài ngoằng, cảnh tượng vô cùng đông đúc. Hắn tìm được một chỗ trống, nằm dài ra trên ghế như đang nằm trên giường, rồi bất chợt nhìn thấy bác sĩ cầm một cái kẹp tiến tới, sợ đến mức hồn vía sắp bay mất.

Chưa kịp kêu lên vì đau, cái kẹp "vèo" một cái đều đi vào.

Cơn đau đớn chợt kéo đến, hắn nằm tại chỗ muốn rơi lệ, biết vậy đã chẳng làm.

Hắn làm sao có thể tự tin ngồi trên ghế mấy ngày, còn ăn cay như thế…

Bác sĩ này kẹp so với Bách Thời Ngôn lần thứ nhất còn đau hơn!

Hắn bỗng cảm giác Bách Thời Ngôn lúc trước rất ôn nhu, thật sự…

Đổi xong thuốc, hắn gian nan nhúc nhích trở về giường bệnh, đúng lúc đến giờ ăn, hắn uống thuốc rồi chờ bác sĩ đến xem tình hình.

Nhờ có ống dẫn, cơn đau giảm đi đáng kể. Tối hôm đó, hắn ngủ được một giấc, nhưng không được bao lâu thì bị đau làm cho tỉnh.

Tiểu huynh đệ của hắn không không tuân theo chu kỳ sinh lý bình thường của nam giới…

Nhưng chuyện này phi thường đáng sợ, hắn hiện tại cắm niệu quản, nương theo một loại chua chát, hơn nữa thân thể từ mông tới bắp thịt phảng phất là nối liền cùng nhau, có cảm giác trướng đau chính là chỗ vết thương phẫu thuật kia, bất luận trong ngoài đều đau, rát.

Càng thêm đáng sợ chính là, không biết có phải nguyên nhân là sau phẫu thuật có thương tích gì hay không, hắn cảm giác đau vô cùng.

Trước đây khi làm cùng Bách Thời Ngôn đều không thấy trướng lắm, hiện tại quá đáng sợ, hắn thử co rút, còn nương theo một chút đau đớn.

Hoa cúc có khó chịu sao? Không khó chịu, nhưng thử tưởng tượng bị cắt xẻ nhiều nhát rồi băng bó lại, đặt ống dẫn dịch, chắc chắn là nỗi đau khó quên trong đời.

Hiện tại hắn rất muốn xuyên về mấy ngày trước, đem chính mình ngồi trên ghế chơi game, lúc còn ăn cay ra đánh một trận.

Hắn bị đau làm cho tỉnh, lại đau đến muốn khóc, ấy thế mà mới biết mình yếu đuối như vậy, hôm nay đã nhiều lần đau muốn khóc, hắn thật sự không phải là người có thể chịu được đau.

Trời tối yên lặng, sát vách có mấy người đang ngủ, tiếng ngáy đều đều vang lên, hơn nữa bởi vì chuyện như vậy mà đau nên không có mặt mũi gọi y tá.

Hắn liền nhẫn nhịn đau, nhẫn đến mức ý thức có chút mơ hồ.

Giống như có người nào đó đi tới bên cạnh hắn, hắn cho rằng là y tá kiểm tra phòng, sẽ không có tới quản hắn, thật không nghĩ tới người kia sờ trán hắn rồi đụng tới một mồ hôi lạnh.

Đèn ngủ bị đối phương mở lên, hắn nhìn thấy Bách Thời Ngôn cúi người trước mắt: "Rất đau sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!