Chương 27: Vậy thì... chủ động theo đuổi thử xem sao?

Chủ nhật, Bách Thời Ngôn rất bận. Anh chỉ xuất hiện lúc ăn cơm, còn những thời gian khác dường như đang vội vã cày luận văn, làm nghiên cứu, hay cắm mặt vào công việc gì đó. Cốc Trạch khó lòng dùng mấy chuyện nhỏ của mình để quấy rầy đối phương, đành phải lặng lẽ trồng nấm trong phòng, cố gắng kiên trì nhiệm vụ mà Bách Thời Ngôn đã giao phó hàng ngày: nong... khụ khụ, cái đó đó.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến thứ hai.

Thẳng thắn mà nói, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, đột nhiên phải đến phòng thí nghiệm, đến giảng đường đi học, hắn thực sự có chút không quen. Sáng sớm ăn sáng mà cứ ngáp ngắn ngáp dài, quyết định đến trường mua ly cà phê.

Ngồi ở ghế phụ lái, hắn nghe Bách Thời Ngôn hỏi: "Bình thường mấy giờ cậu rời phòng thí nghiệm?"

Cốc Trạch: "... Huyền học."

Bách Thời Ngôn: "..."

Cốc Trạch khoảng hơn bảy giờ đã đến phòng thí nghiệm. Hắn cảm giác trong số các sinh viên ở phòng thí nghiệm, hắn có thể được gọi là dậy sớm hơn gà. Đợi đến tám giờ rưỡi mới thấy Chương Trường Cung mang theo cái bánh trứng nướng đi vào phòng thí nghiệm.

Hắn nhìn cái bánh trứng nướng mà nước miếng cứ trực chảy ra.

"Không." Cốc Trạch lắc đầu: "Tôi chính thức trở lại rồi."

"Không."

"Wow, vậy hai người quay lại rồi sao? Ở cùng nhau lâu như vậy, thật sự trả hết nợ rồi à?"

"... Chưa quay lại, rất thuần khiết."

Chương Trường Cung quả thực tròn mắt ngạc nhiên: "Nếu tôi mà cưu mang người yêu cũ, cơ bản chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là muốn quay lại, hoặc là muốn ngủ với cô ấy. Nếu hai điểm này đều không xảy ra, hai người bình thường ở chung kiểu gì vậy?"

"Cái này, phức tạp lắm." Cốc Trạch nghĩ một lúc: "Chính là bình thường cùng nhau ăn cơm thôi, anh ấy rất bận, đa số ở trong phòng viết luận văn, đọc sách gì đó."

Hơn nữa, ngủ gì mà ngủ chứ, tình huống của hắn bây giờ hoàn toàn không cho phép.

Chương Trường Cung ngồi xuống, mở bánh trứng nướng ra bắt đầu ăn, mùi thơm tỏa khắp phòng thí nghiệm. Cốc Trạch không chịu nổi, đi mở cửa sổ để tản bớt mùi, kết quả bị gió lạnh tạt vào mặt. Hắn lại lặng lẽ đóng cửa sổ lại, nước miếng trong miệng vẫn không ngừng chảy ra.

Trưa nay không có Bách Thời Ngôn giám sát hắn ăn cơm, không biết hắn có thể ăn chút đồ ngon hơn không. Hắn không dám ăn quá đáng, chỉ cần một bát mì thôi. Tốt xấu gì cũng để hắn nếm thử mùi vị của nền văn minh nhân loại, mùi vị của gia vị.

Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ vậy, cái cục thịt ở mông khiến hắn không dám làm bất cứ hành động dư thừa nào khác.

"À?" Chương Trường Cung mặt cậu ngơ ngác: "Sao thế?"

"... Không có gì đâu, coi như tôi chưa nói gì."

"Thay đổi thế nào?"

"Thì... không giống lắm, không nói rõ được cái cảm giác đó." Chương Trường Cung gãi đầu: "Mà nói thật, cậu định ở bên bạn trai cũ bao lâu nữa? Nếu cậu ở mãi không về, tôi sẽ cân nhắc gọi bạn gái đến ở cùng đấy."

Nhắc đến chuyện này, Cốc Trạch rất muốn nói: "Tôi cũng muốn ở rất lâu, chỉ xem tình hình có cho phép hay không thôi."

Dù có chút thật không tiện, nhưng Cốc Trạch vẫn thừa nhận chuyện này.

"Chợt phát hiện bạn trai cũ rất xuất sắc."

"Vậy cậu nói xem lúc đó cậu chia tay làm cái gì, còn phải vòng vo như vậy, giờ lại muốn quay lại."

Cốc Trạch: "... Lúc đó đầu óc tôi bị chập."

Đúng là phải não úng nước mới có thể đưa ra quyết định đó.

"Vậy anh ấy có ý gì, định quay lại không?"

Cốc Trạch lắc đầu: "Anh ấy xưa nay chưa từng nói rõ mình có ý gì, cũng không thể hiện thái độ gì rõ ràng cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!