Chương 26: Năm đó tại sao Bách Thời Ngôn lại kiên quyết như vậy?

Bách Thời Ngôn gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng, giọng lạnh lùng hỏi: "Cậu vẫn còn xem chương trình giải trí à?"

Cốc Trạch vì quá chăm chú, không biết Bách Thời Ngôn về từ lúc nào. Nghe thấy tiếng, hắn giật mình như học sinh tiểu học bị phụ huynh kiểm tra bài tập, vội vàng tắt chương trình giải trí, ấp úng đáp: "Không, chỉ xem một lát thôi."

Bách Thời Ngôn cười nhạt, lười tính toán, "Mặc quần áo vào, ra ngoài."

"Ồ." Cốc Trạch đi sang một bên lấy áo khoác, vừa hỏi: "Không ở nhà ăn sao, tôi đã mua đồ ăn rồi."

"Sáng mai làm."

Cốc Trạch thay quần áo xong, cả hai cùng ra ngoài.

Bữa tối họ ăn ở một tiệm cơm Tây gần khu dân cư. Cốc Trạch nhìn món gà rán mà thèm nhỏ dãi, nhưng tiếc là hắn không thể ăn. Hắn ăn một phần salad, kèm chút bánh mì vụn và trứng luộc lòng đào. Đó chính là bữa tối của hắn.

Hắn nhìn phần ăn trông có vẻ đầy màu sắc nhưng thực chất chẳng mấy ngon miệng của mình mà thở dài, không nhịn được hỏi: "Khi nào tôi mới có thể ăn cơm bình thường được đây?"

Bách Thời Ngôn vừa cắt bít tết, vừa không nhanh không chậm trả lời: "Vậy phải xem cái gọi là 'ăn cơm bình thường' của cậu là ăn như thế nào."

"Thì... như anh đang ăn bây giờ là được."

"Với tình hình hồi phục của cậu hiện tại, còn cần ít nhất hai tuần nữa." Bách Thời Ngôn tiện thể đâm thêm một nhát chí mạng: "Nếu không có lần viêm dạ dày cấp tính trước đó, thì giờ có lẽ đã ăn uống bình thường được rồi."

Cốc Trạch muốn khóc. Hắn ăn những thứ trông có vẻ rực rỡ nhưng nhạt nhẽo, không chút mùi vị.

Vừa ăn hắn vừa hỏi: "Phòng của các anh trước đó định đặt nhà hàng nào vậy?"

"Lẩu lòng bò."

Đúng là không phải món Bách Thời Ngôn thích ăn.

Cốc Trạch: "Bác sĩ cũng ăn loại này sao? Bác sĩ chẳng phải đều rất sạch sẽ à?"

Lòng bò, ai thích thì rất thích, ai không thích thì không chịu được mùi vị đó. Cốc Trạch trước đây miễn cưỡng có thể ăn một chút, còn Bách Thời Ngôn thì vô cùng bài xích.

"Bác sĩ có tính cách khác nhau." Bách Thời Ngôn nói: "Giáo sư Lôi thích ăn."

Cốc Trạch nhớ lại dáng vẻ của giáo sư Lôi, cảm thấy đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Phòng của các anh đều nghe lời giáo sư Lôi sao?"

"Ông ấy là chủ nhiệm."

Cốc Trạch đã hiểu ra. Hóa ra giáo sư Lôi lại là chủ nhiệm khoa thần kinh ngoại, một đại thụ trong giới y học với tin đồn thu nhập hàng triệu đô mỗi năm. Vẫn là câu nói đó, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hắn thấy giáo sư Lôi rất giản dị, không ngờ lại lợi hại đến vậy.

Hắn bắt đầu tám chuyện: "Trước đây tôi nghe một bệnh nhân trong phòng bệnh nói, hình như sang năm anh có thể lên phó giáo sư đúng không? Tốc độ này đúng là như đi tên lửa vậy!"

"Không được." Bách Thời Ngôn nói: "Phải sang năm nữa."

"À, tại sao vậy?"

"Còn thiếu nhiệm vụ giảng dạy. Trường học trước đó không tính."

"Sao lại không tính?"

Bách Thời Ngôn: "Ăn cơm đi."

... Bởi vì trường học trước đó chính là trường của cậu mà.

Lúc ăn cơm, Bách Thời Ngôn nhận một cuộc điện thoại. Trước đây khi ăn cơm cùng nhau, Bách Thời Ngôn cũng thường nhận được điện thoại, phần lớn là liên quan đến công việc, nhưng lần này dường như không phải. Bách Thời Ngôn nghe xong một lúc thì lạnh nhạt nói: "Không cần, cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!