Chương 20: Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh

Thứ sáu hắn lại có việc phải ghé qua trường. Sáng sớm, nhân lúc Bách Thời Ngôn vừa lái xe tới cổng trường, hắn tranh thủ quay về ký túc xá, khập khiễng bước từng bước.

Mới hơn bảy giờ sáng, ký túc xá còn rất yên ắng. Dãy phòng tầng này chủ yếu là cú đêm nên giờ này chưa mấy ai thức dậy.

Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Chương Trường Cung như thường lệ vẫn chưa rời giường, nằm trên đó chơi điện thoại.

Vừa vào phòng, hắn đã đổ người xuống giường mình, thở dài một tiếng thật sâu, u sầu đến nao lòng.

" Cũng có nghĩ..." Cốc Trạch nói nhỏ.

"Cậu nói gì?" Chương Trường Cung không nghe rõ.

"Có nghĩ tới..."

Cốc Trạch hơi lúng túng, mặt có chút nóng bừng. Nhưng hắn tự trấn an: chỉ cần mình không xấu hổ, thì người ngại sẽ là người khác.

" Đừng nói khó nghe như vậy...", Cốc Trạch lẩm bẩm: " Chỉ là cảm thấy nếu quay lại, chắc cũng hợp nhau. Người ta thật sự rất tốt."

Cốc Trạch chán nản buông xuôi: " Ừ thì... đúng vậy, tôi thừa nhận, không chối nữa."

Dù sao cũng mất mặt rồi, thêm chút cũng chẳng sao.

Cốc Trạch thở dài: " Chuyện dài dòng lắm. Nói chung là năm đó quá trẻ, cứ bận tâm mấy chuyện lặt vặt không đáng. Giờ nhìn lại, thấy đều không đáng để gây gổ."

Hồi trẻ, máu nóng, chẳng biết cách cư xử, làm gì cũng cứng đầu. Với Bách Thời Ngôn, hắn chẳng biết uyển chuyển. Cái gì đối phương bảo làm mà không thích là cãi bằng được, còn hay truy hỏi tận cùng.

Giờ thì khác, hắn cảm thấy mình có thể "dương thịnh âm suy", ngoài miệng một kiểu, hành động một nẻo. Dù Bách Thời Ngôn có phát hiện thì cũng đâu làm được gì hắn.

Nhất là sau hai lần ngã bệnh, hắn chợt nhận ra: có người lo toan hết mọi chuyện cho mình cũng rất tốt. Làm cá mặn cũng chẳng phải chuyện dở.

Nghe đến đây, Chương Trường Cung cũng đồng cảm: "Chuẩn luôn, hồi năm nhất đại học tôi còn hay chính nghĩa, giờ nhìn lại thấy phí sức. Bản thân còn lo không xong, lo chuyện thiên hạ làm gì."

Cốc Trạch rất tán thành.

"Mà cậu tính bao giờ ra mặt? Nếu thật sự quay lại thì nhớ mời tôi ăn một bữa. Tôi còn muốn "thắp hương" cho bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh của cậu đấy."

Vừa nhắc tới chuyện này, Cốc Trạch liền nhăn mặt: " Vấn đề là... Tôi còn không biết anh ấy có đang độc thân không nữa. Căn bản là chưa dám xác nhận gì hết."

" Không đùa chứ?" Chương Trường Cung ngạc nhiên: "Ở cùng một nhà, chẳng lẽ cậu không biết anh ta có người yêu hay chưa? Nếu có thì cũng phải thấy người ta đến tìm chứ?"

"Tôi thật sự chưa thấy lần nào." Cốc Trạch nói: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng yêu xa hoặc yêu người nước ngoài."

Thực ra, Cốc Trạch cũng cảm thấy mình hơi lo xa, nhưng trong lòng cứ bất an. Lần này theo đuổi lại, cảm giác thấp thỏm còn hơn lần đầu yêu rất nhiều.

Dù nói thế nào, trong tình cảm, người chủ động lúc nào cũng yếu thế hơn.

"Theo cậu thì làm sao tôi mới biết được anh ấy có đang độc thân không?"

" Không được"  Cốc Trạch lập tức phản đối: " Hỏi trực tiếp thì người ta đoán ngay được ý đồ của tôi rồi. Nếu anh ấy không có hứng thú, đến chút tiếp xúc hiện tại cũng mất luôn. Hỏi thế rõ ràng quá."

Cốc Trạch lầm bầm: " Tôi cũng thấy hơi vậy..."

Nhưng biết làm sao giờ? Năm đó chia tay quyết liệt thế, còn buông ra bao nhiêu lời khó nghe khiến Bách Thời Ngôn sau này dù có muốn làm gì, cũng chẳng liên lạc nữa.

Đều là hắn gieo nghiệp, thì giờ tự mình phải gánh.

Nói tóm lại, hắn tự thấy nguyên nhân lớn nhất khiến họ chia tay năm đó là do mình còn quá trẻ con. Giờ đây, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, lẽ ra có thể làm được những điều chín chắn hơn… Thôi được rồi.

Suy đi tính lại, Cốc Trạch quyết định đến phòng khám Bách Thời Ngôn để dò la tình hình, đặc biệt là thông qua giáo sư Lôi. Hắn có thể nhờ giáo sư Lôi khéo léo hỏi xem Bách Thời Ngôn có đang độc thân hay không. Tất nhiên, hắn cũng muốn hỏi giáo sư Lôi lý do Bách Thời Ngôn lại làm việc ở thành phố H hơn một năm nay, dù khả năng không cao, nhưng lỡ đâu đó là sự thật thì sao… hắn vẫn luôn ấp ủ chút hy vọng mong manh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!