May mà mấy bác sĩ trong phòng bệnh chỉ ở lại một lúc rồi đi, đúng lúc Cốc Trạch úp mặt vào gối, tránh nhìn thấy vẻ mặt của Bách Thời Ngôn.
Sau khi mọi người đã đi hết rồi, Cố Trạch muốn đi tiểu tiện, nhưng lại đặc biệt mẫn cảm với việc đặt bất kỳ vật gì vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.
Nhưng lần này hắn dùng sức mấy lần, đều là cảm thấy cơ vòng đau rát, cảm giác đau đớn ấy cứ dai dẳng không nguôi.
Cố Trạch thấy các cơ trên người như thể có suy nghĩ riêng, đại não ra lệnh, nhưng các cơ đều không nghe, hơn nữa tư thế nằm cũng ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác ấy.
Hắn không nhịn được mà ấn chuông gọi y tá tới, hỏi xem có thể xuống giường hay không.
Y tá nói rằng nếu chân hắn hồi phục cảm giác thì có thể từ từ xuống giường. Tuy nhiên, cần phải hết sức cẩn thận để tránh ảnh hưởng đến vết thương, tốt nhất là nên có người thân bên cạnh chăm sóc. Nếu không, bệnh viện cũng có thể sắp xếp người hỗ trợ.
Sau khi hỏi về mức phí của người hỗ trợ riêng, nghe giá 400 tệ một ngày thì ngay lập tức từ chối. Hắn cảm thấy mình có thể hoàn toàn tự chăm sóc được cho bản thân.
400 tệ: hơn 1 củ khoai tiền Việt
Y tá đi rồi, Cố Trạch cố gắng tự mình đi vệ sinh mà không cần sự trợ giúp. Tuy nhiên, chỉ cần dùng sức một chút thôi cũng có thể tác động đến vết thương.
Hắn cắn răng chịu đựng, nằm nghiêng người, cố gắng kéo quần lên trước rồi tự mình đẩy người dậy.
Đau nhức kéo dài còn tệ hơn đau nhức tức thì, nên hắn quyết định cố gắng một lần, chống đỡ đững dậy. Kết quả là cả trước và sau vết thương đều đau nhức, đầu óc choáng váng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào ra phía trước.
Đúng lúc đó, có một bàn tay vững chắc đỡ lấy. Sau một hồi ngẩn người, hắn mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt Bách Thời Ngôn đang nhìn xuống mình.
Bách Thời Ngôn đeo kính, hơi phản chiếu ánh sáng, che lấp đi phần nào nét mặt.
Ánh mắt Cốc Trạch dừng lại trên gương mặt Bách Thời Ngôn, một ý nghĩ thoáng qua: trước đây, hắn chưa từng thấy Bách Thời Ngôn đeo kính, phải chăng vì học hành hoặc công việc mà mắt bị cận.
Hắn được đỡ trong một tư thế rất lúng túng, cơ thể tạo với giường một góc 45 độ, hắn cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng vết thương khiến hắn bị kẹt giữa ngồi và nằm.
Tư thế này khá khó chịu, làm kéo căng vết thương, Cố Trạch đổ mồ hôi lạnh vì đau, cảm thấy viên thuốc giảm đau dường như chả có tác dụng gì.
Giọng Bách Thời Ngôn không nghe ra chút cảm xúc nào, hỏi: "Cậu muốn đứng lên?"
Hắn khó nhọc nói: "Ừm"
"Làm cái gì?"
"Đi rửa tay."
Hai tay Bách Thời Ngôn đỡ bờ vai của hắn, với một lực mạnh nâng hắn đứng dậy.
Cốc Trạch đứng thẳng dậy, hai chân đều run lẩy bẩy, lúc này hắn mới nhận ra rằng, việc đứng như này phải dùng rất nhiều sức ở các cơ.
Cử động khiến Cố Trạch kiệt sức, hơi thở trở nên gấp gáp, khẽ nói với Bách Thời Ngôn, "Cảm ơn"
Bách Thời Ngôn buông tay ra lùi về sau vài bước.
Càng đứng càng mệt, hắn chỉ có thể vịn vào lan can cuối giường.
Bị Bách Thời Ngôn che ở trước mặt, cảm giác như bị một ngọn núi chắn ngang, làm hắn không thể di chuyển được.
Vất vả lắm mới đứng thẳng được, hơi thở trở nên nặng nề, Cố Trạch lặng cúi đầu, không nói gì.
Bách Thời Ngôn nhanh chân xoay người, rảo bước đến giường cuối cùng, có vẻ như muốn trao đổi thêm với bệnh nhân về cuộc hội chẩn sắp tới.
Cốc Trạch lê bước, đẩy cây truyền dịch, cảm giác chua sót, cố gắng bước về hướng về nhà vệ sinh đối diện.
Hắn nỗ lực để mình quên đi bóng dáng Bách Thời Ngôn phía sau, coi như đối phương không tồn tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!