Chương 19: Người hắn yêu ... vẫn luôn là Bách Thời Ngôn

Lên xe, Bách Thời Ngôn day day huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt. Cốc Trạch vẫn cố gắng khuyên:

"Một mình tôi thật sự có thể tự đi về được mà."

Bách Thời Ngôn thản nhiên đáp:

"Tự mình ra nhà ga còn có xác suất mất tích. Mấy hôm trước còn đi ăn xiên nướng bên đường ngay sau khi chạy marathon, lời cậu nói không có chút đáng tin nào."

… Mà đúng là thật.

Hồi trước, Bách Thời Ngôn bận nghiên cứu khoa học đến mức không có thời gian đưa hắn ra nhà ga, đành bảo hắn tự đi xe.

Nhưng Cốc Trạch đi taxi thì thấy đắt tận cả trăm nghìn nên bảo tài xế dừng ở trạm tàu điện ngầm rồi tự đi tiếp.

Kết quả là đi nhầm hướng, đến một nơi không biết tên, còn ngơ ngác ra khỏi trạm. Sau một hồi tra cứu mới tìm lại được đường, lỡ cả chuyến tàu cao tốc, phải đổi vé ở ga, sau đó đến ký túc xá của Bách Thời Ngôn tá túc một đêm.

Cuối cùng chẳng tiết kiệm được gì, còn tốn thêm gấp đôi tiền xe.

Mặc dù họ chia tay gần ba năm, hắn cũng đã học được cách sống độc lập từ lâu. Nhưng... chuyện tự về thì hắn còn có thể đảm bảo, chứ chuyện ăn uống thì đúng là không đáng tin lắm, bởi vì hắn không quản được miệng, cũng không kiểm soát nổi chân mình.

Không khí trong xe có phần trầm lặng. Một lát sau, Bách Thời Ngôn thở dài:

"Đừng nghĩ nhiều. Tôi cũng phải về nhà ăn cơm mà."

Về đến nhà, Bách Thời Ngôn đặt bữa trưa lên bàn, Cốc Trạch thấy có hai phần, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra vẫn còn thời gian về nhà ăn cơm, có vẻ cũng không bận đến mức quên cả mình như hắn tưởng.

Nhận ra điều đó, những nghi ngờ buổi sáng lại lặp lại trong đầu hắn. Không có câu trả lời, hắn như kiến bò trên chảo nóng, cơm cũng không nuốt nổi.

Rốt cuộc Bách Thời Ngôn có đang độc thân không?

Vấn đề này khiến hắn đứng ngồi không yên, ăn cơm mà chẳng có tâm trí.

Bách Thời Ngôn dường như phát hiện hắn mất tập trung, sau bữa ăn liền hỏi:

"Cậu có chuyện gì sao?"

Cốc Trạch căng thẳng, nghĩ bụng: đã bị hỏi rồi thì cứ nói thật thôi.

"Chỉ là… hôm nay tôi bỗng nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Là…" Cốc Trạch lúng túng, cúi đầu lí nhí: "Nếu như anh đang quen người khác, thì người đó có để ý chuyện tôi đang ở nhà anh không? Anh tuyệt đối không được giấu chuyện tôi đang ở đây với người yêu, như vậy là lừa dối."

Bách Thời Ngôn nhìn hắn chằm chằm một lúc không chút biểu cảm, sau đó không khách khí hỏi:

"Trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"

Cốc Trạch: "?"

Bách Thời Ngôn: "Rửa mặt cho tỉnh táo rồi hẵng nói chuyện với tôi."

Cốc Trạch tức giận: "Bách Thời Ngôn, sao anh nói chuyện cứ như đang sỉ nhục người ta thế?!"

Bách Thời Ngôn bật cười khẽ: "Muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng tôi, đừng vòng vo."

Cốc Trạch: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!