Chương 18: Có hay không

Cốc Trạch không dám hé răng, cúi đầu đi bên cạnh Bách Thời Ngôn. Vì bị kéo tới mức kiệt sức, bước chân hắn rất chậm, thậm chí phải vịn vào tường mới có thể tiếp tục đi, cả người trông vô cùng thảm hại.

Bách Thời Ngôn bước nhanh mấy bước lên trước rồi đứng lại chờ. Thế nhưng Cốc Trạch đi quá chậm, anh quay đầu lại nhìn thấy hắn vẫn đang loạng choạng vịn tường dịch từng bước về phía trước.

Bách Thời Ngôn khẽ nhắm mắt, thở dài, rồi bất ngờ quay lại đỡ lấy hắn: "Đừng nghĩ linh tinh," Bách Thời Ngôn hạ giọng: "Cậu không làm chậm trễ công việc của tôi đâu."

Giọng anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Cốc Trạch tưởng rằng giữa họ vẫn chưa từng chia xa.

Cốc Trạch hơi ngẩn ra, không hiểu lắm ý trong lời anh. Rõ ràng là hắn đã khiến Bách Thời Ngôn phiền lòng, nhưng không phải vì công việc ư? Nếu không phải vì công việc, vậy thì là vì cái gì?

"Sau này đừng ăn linh tinh nữa," Bách Thời Ngôn dặn dò: "Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với tôi."

Cốc Trạch ngoan ngoãn gật đầu, dù thực ra vẫn chưa hiểu vì sao khi nãy Bách Thời Ngôn lại không vui.

Nhưng Bách Thời Ngôn cũng không giải thích gì thêm.

Về tới văn phòng, Cốc Trạch tiếp tục truyền nước, còn Bách Thời Ngôn quay lưng lại, ngồi xuống ghế làm việc, day day trán.

Tức giận vì điều gì cơ chứ…Có lẽ là vì bất lực.

Bất lực vì Cốc Trạch phải kéo dài thời gian hồi phục sau bệnh.

Bất lực vì chính anh không chăm sóc tốt cho đối phương.

Bất lực vì Cốc Trạch rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn không chủ động tìm anh giúp đỡ…

Và… bất lực vì quan hệ giữa hai người họ hiện tại, cũng chỉ đến thế.

Sau khi truyền xong, Cốc Trạch ăn chút cháo loãng. Bách Thời Ngôn để hắn thay đồ chuẩn bị về nhà.

Cốc Trạch đi theo anh ra ngoài, bất giác quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện trên tay nắm cửa văn phòng có treo một tấm biển nhỏ:

"Xin đừng làm phiền, có việc, vui lòng gọi điện."

Hắn suýt nữa bật cười, không biết mỗi ngày Bách Thời Ngôn bị bao nhiêu người làm phiền mà phải treo cái bảng như vậy trên cửa.

Về đến nhà, Bách Thời Ngôn dặn dò: "Nếu tiêu chảy nặng, hoặc có nôn, đau đầu gì đó thì gọi tôi."

Cốc Trạch gật đầu, rồi liếc về phía phòng của Bách Thời Ngôn. Cuối tuần này hắn ăn cháo trắng suốt hai ngày, tổng cộng ói và đi ngoài gần chục lần, may mà đến cuối cùng cũng tạm ổn, tiêu chảy cũng dần dần thuyên giảm.

Trong suốt thời gian đó, hắn không uống thuốc. Chủ nhật, Bách Thời Ngôn chẳng buồn hỏi ý kiến ai, trực tiếp đem cả bộ truyền dịch từ bệnh viện về nhà, cho hắn truyền điện giải tại chỗ, chẳng cần phải lặn lội tới viện..... Có một bác sĩ ở nhà thật đúng là tiện đủ đường. Tất nhiên, cũng rất thống khổ.

Đổi người khác điều trị thì còn có thể kê cho mấy loại thuốc uống gọi là cho có, nhưng đến lượt Bách Thời Ngôn, nếu anh cho rằng không cần thì sẽ thật sự không cho. Hắn chịu đựng đến mức kiệt sức, nhiều lúc không khỏi nghi ngờ Bách Thời Ngôn có đang trả thù chuyện hắn đòi chia tay trước đó hay không.…. Chỉ là nghĩ vậy trong lòng thôi, hắn cũng chẳng dám nói ra.

Dù sao mạng nhỏ vẫn còn đang nằm trong tay người ta mà.

Tối chủ nhật, triệu chứng đã thuyên giảm rõ rệt, hắn thở phào nhẹ nhõm, thương lượng với Bách Thời Ngôn: "Cái kim giữ ven chắc tháo ra được rồi nhỉ? Tôi đỡ rồi."

Bách Thời Ngôn chỉ đáp gọn: "Truyền điện giải đủ ba ngày."

Cốc Trạch: "Vậy mai tôi vẫn phải ở nhà truyền à?"

"Đến phòng làm việc của tôi." Bách Thời Ngôn nói, "Ở nhà không ai trông, cậu lại ăn vụng."

Cốc Trạch ra sức cam đoan: "Yên tâm, tôi tuyệt đối không ăn linh tinh nữa. Lần này thật sự chú ý rồi."

Bởi vì… thật sự không chú ý cũng không được nữa. Nôn ói mấy ngày liền, bao tử vốn lành giờ cũng rát cả lên, bình thường bệnh trĩ chẳng đau, giờ nó cũng bắt đầu nhức nhối. Hắn chẳng muốn phải trải qua một đợt hậu phẫu cắt trĩ khổ sở nào nữa đâu.

Bách Thời Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!