Sau bò viên thì đến lượt món thịt bò hoa tuyết được mang lên. Lần này, Cốc Trạch cũng không chần chừ, nhanh chóng ra tay.
Vì để tránh bi kịch như khi nãy chỉ được ăn đúng một viên bò viên, lần này hắn quyết định ra tay trước khi Bách Thời Ngôn kịp động thủ.
Bò viên mà còn không gắp nổi thì chẳng lẽ vài miếng thịt bò cũng gắp không được?
Hắn định gắp hai miếng thịt bò liền một lúc, chí ít giữ lại một chút tự trọng và giới hạn cuối cùng cho bản thân.
Nhanh như chớp, hắn đã gắp được hai miếng thịt bò. Bách Thời Ngôn ở bên cạnh nhắc nhở:
"Cẩn thận, chưa chín đâu."
"Không sao!" Cốc Trạch đáp nhanh, "Tôi lớn rồi, biết tự lo."
"… Trẻ con."
Giọng của Bách Thời Ngôn rất nhỏ, nhỏ đến mức Cốc Trạch không nghe rõ, liền hỏi lại: "Anh nói gì đấy?"
"Không có gì."
Cuối cùng Cốc Trạch cũng ăn được hai miếng thịt bò, trong lòng như vừa được hồi máu, tinh thần sảng khoái hẳn.
Ăn xong, hai người cùng rời khỏi quán. Thật ra Cốc Trạch vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện "chuyển nhà" với Bách Thời Ngôn, nhưng mỗi lần lại cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp. Căn bệnh "trì hoãn" lại tái phát, lần nữa trì hoãn.
Mà… có lẽ hắn cũng chẳng thực sự muốn nhắc tới chuyện đó.
Sau khi rời khỏi quán lẩu, Cốc Trạch vẫn cảm thấy chưa đã miệng.
Khi đi ngang khu trung tâm thương mại, hắn trông thấy một hàng xiên nướng ven đường, là loại mà hồi đại học hắn thường xuyên ăn ở cổng trường, nước miếng lập tức chảy ra.
"Cái đó…"
Dù chẳng biết tại sao lại hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn quay sang Bách Thời Ngôn, nhỏ giọng xin phép: "Tôi muốn ăn một chút…"
Bách Thời Ngôn cười khẩy: "Cậu thấy cậu có thể ăn không?"
"Chỉ hai xiên thôi!" Cốc Trạch giơ tay nghiêm túc thề thốt: "Chỉ hai xiên, tôi không cho cay, không cho gia vị gì hết. Chỉ dùng nước lẩu luộc, không cay, cũng không mỡ."
Khi nói những câu này, hắn vô thức nhìn Bách Thời Ngôn bằng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, như đang kể lể mình khổ sở nhường nào trong khoảng thời gian gần đây.
Trời mới biết mấy hôm nay hắn đã phải ăn nhạt tới mức nào, hơn mười ngày không được ăn cay, không có thịt, với một người "không cay không vui" như hắn đúng là quá khổ.
Bách Thời Ngôn chỉ liếc mắt một cái, suýt lật cả tròng trắng, nhưng cuối cùng cũng không nỡ cản mạnh nên Cốc Trạch hí hửng chạy tới quầy xiên, rất nghe lời chỉ gọi hai xiên, không bỏ bất kỳ gia vị nào.
Ăn xong, Bách Thời Ngôn nói:
"Đi siêu thị dưới tầng."
"Anh muốn mua gì sao?" Cốc Trạch hỏi.
"Mua đồ dùng hàng ngày." Bách Thời Ngôn đáp. "Cậu cũng đi cùng luôn đi, sau ngày thứ mười hai là phải vận động nhiều hơn để tránh táo bón."
"… À…"
Trong trí nhớ, thời gian họ còn qua lại với nhau cũng thường hay cùng đi siêu thị. Bách Thời Ngôn là người rất kén chọn trong chất lượng cuộc sống, đặc biệt với những thứ liên quan đến ăn uống, gần như không bao giờ đặt hàng online, nhất định phải tự mình đến siêu thị chọn lựa.
Họ thường mua nguyên liệu nấu ăn, rồi sau đó Bách Thời Ngôn sẽ nấu, còn Cốc Trạch thì phụ trách… chơi game trong ký túc xá của đối phương.
Cuộc sống giữa hai người thực ra rất đơn giản. Họ ở bên nhau, một người chơi game, một người viết báo cáo, làm luận văn, cuộc sống rất yên bình và hòa hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!