Chương 15: Não bộ trông rất giống cái món não heo mà cậu vừa định gọi

Bách Thời Ngôn bận rộn mấy ngày liền, sáng đi tối về, ngoài thời gian giúp hắn thay thuốc thì hầu như chẳng thấy bóng dáng đâu. Cốc Trạch thậm chí còn hoài nghi không biết liệu hai người có thực sự đang sống chung dưới một mái nhà hay không.

Nhưng có một tin tốt, sau khi chịu đựng đủ kiểu đau đớn từ cái mông bị hành hạ bởi bảy, tám rồi chín miếng băng gạc, lần tái khám thứ tư trong tuần này, bác sĩ trưởng bảo rằng vết thương của hắn hồi phục khá tốt, thậm chí còn nhanh hơn phần lớn bệnh nhân từng phẫu thuật cùng loại.

Cốc Trạch ban đầu còn nghi ngờ bác sĩ chỉ đang dỗ dành hắn, có khi bệnh nhân nào cũng được khen vậy.

Nhưng rồi bác sĩ lại nói thêm:

"Xem ra cậu rất nghiêm túc tuân thủ chỉ định điều trị. Đa số bệnh nhân thường không kiêng được, ăn linh tinh hoặc thay thuốc không đúng giờ nên vết thương khó lành, thậm chí có khi mọc thêm… thịt thừa."

Thịt thừa?!

Cả người Cốc Trạch lập tức căng cứng. Nếu không cẩn thận, chẳng phải sẽ lại mọc thêm một quả nho siêu to khổng lồ nữa sao?

Không được! Hắn tuyệt đối không thể để mọc ra cái gì gọi là tiểu thịt đâu!

"Bác sĩ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt. Có gì cần dặn thêm không ạ?"

Bác sĩ mỉm cười:

"Thật ra tôi phải khen cậu mới đúng. Cậu làm rất tốt. Cứ tiếp tục làm theo những điều cần chú ý sau phẫu thuật như đã ghi trên giấy là được."

Cốc Trạch hơi đỏ mặt. Thật ra, việc hắn tuân thủ tốt không hẳn là do ý chí mạnh mẽ gì, mà là…ách Thời Ngôn quá nghiêm khắc và chu đáo.

Nghĩ vậy, hắn lại chẳng còn thấy xấu hổ nữa. Việc nghe lời Bách Thời Ngôn, với hắn vốn dĩ đã là một loại kiên trì.

Chớp mắt một cái, cuối tuần lại đến. Kể từ sau cơn đau điếng vì 789 lớp băng gạc kia, bây giờ đã đỡ nhiều. Chỉ cần không vào nhà vệ sinh thì cũng chẳng sao. Sau mười lăm ngày hậu phẫu, việc thay thuốc cũng không còn phải làm thường xuyên nữa.

Hắn bắt đầu suy nghĩ: có nên rời khỏi nhà Bách Thời Ngôn không?

Dù sao, cứ ở mãi trong nhà của người yêu cũ cũng không hợp lý lắm, dù trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Thật ra…sống cùng Bách Thời Ngôn, cũng khá được.

Bình thường Bách Thời Ngôn rất bận. Có thể là vì cả hai người đều muốn tránh lời qua tiếng lại, nên dù sống chung dưới một mái nhà, họ cũng hiếm khi chạm mặt. Nếu anh ấy tan làm lúc 7 giờ tối thì đã là sớm, còn những hôm phải phẫu thuật, thường về đến nhà cũng đã mười giờ. Bữa tối hầu hết đều gọi đồ ăn ngoài, đến mức khiến Cốc Trạch bắt đầu suy nghĩ có nên học nấu ăn hay không.

Điều đó cũng khiến cho hầu hết thời gian trong nhà chỉ có mình hắn. Muốn nói chuyện với Bách Thời Ngôn cũng không tìm được cơ hội, mà mỗi lần thay thuốc vào buổi tối cũng chỉ kéo dài vài phút, không tiện trò chuyện gì nhiều.

Khi Cốc Trạch đang thầm nghĩ rằng cuối tuần chắc Bách Thời Ngôn được nghỉ, thì sáng thứ bảy thức dậy, hắn đã thấy người kia đang làm bữa sáng.

Bách Thời Ngôn đang rán trứng trong bếp. Hình như nghe tiếng cửa mở, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói:

"Buổi trưa ra ngoài ăn nhé."

"Ò…" Cốc Trạch ngẩn người đáp lại, rồi như người mất hồn hỏi thêm: "Sao vậy?"

Khoan đã, hình như đã một tuần rồi hắn không nói chuyện tử tế với người ta, đến nỗi chỉ số thông minh tụt dốc, hỏi câu gì cũng thấy kỳ kỳ.

Bách Thời Ngôn đáp với giọng nhàn nhạt:

"Bác sĩ trưởng nói cậu rất nghe lời, vết thương hồi phục rất tốt. Tôi định thưởng cho cậu."

"... Không cần phiền phức vậy đâu." Cốc Trạch nhỏ giọng nói.

Nhưng hình như Bách Thời Ngôn chẳng bận tâm đến lời hắn, chỉ nói tiếp:

"Tôi đi bệnh viện kiểm tra phòng, xong việc sẽ báo cho cậu."

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng, để lại mình hắn ngồi một mình trước phần bữa sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!