Chương 14: Hồi còn yêu nhau còn không sợ, giờ chia tay rồi thì sợ cái gì chứ

Trên đường quay về, hắn sờ điện thoại, thấy Bách Thời Ngôn cuối cùng đã rảnh rỗi trả lời tin nhắn: "Đã biết, nửa giờ sau đến văn phòng."

Hắn nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là đến nửa giờ Bách Thời Ngôn nói, liền đẩy cửa vào văn phòng trước.

Nhưng ai ngờ, vừa đẩy cửa vào đã thấy trên bàn làm việc khác có một người đàn ông lạ mặt, khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền từ.

Hắn lập tức lùi lại nhìn bảng tên phòng làm việc, không sai mà.

Hắn hơi ngượng, không biết đây có phải đồng nghiệp hay lãnh đạo của Bách Thời Ngôn không, bèn thăm dò nói: "Chào chú ạ."

Đối phương cười cười, câu đầu tiên đã là: "Tôi đã gặp cậu rồi."

Cốc Trạch: "...?"

"Tôi họ Lôi, khi Bách Thời Ngôn học nghiên cứu sinh, tôi từng là giảng viên ở trường đại học của cậu ấy, từng hướng dẫn cậu ấy làm đề tài. Tôi cũng để ý thấy có lúc cậu ấy sẽ vội vã rời khỏi phòng thí nghiệm, và khi đó tôi thường thấy cậu đang đợi cậu ấy ở dưới lầu. Nhưng sau khi cậu ấy đến đây làm việc, thì một thời gian dài không còn thấy cậu, cứ tưởng cậu đã rời đi, không ngờ cậu vẫn còn ở đó..."

Cốc Trạch vừa kinh ngạc, vừa lúng túng, tay không biết để đâu cho phải, suýt nữa muốn đập đầu xuống đất mà quỳ lạy.

Thật không ngờ lại gặp phải giáo sư cũ của Bách Thời Ngôn, càng không biết đối phương còn gặp hắn nữa.

Trời ơi, sao Bách Thời Ngôn vẫn chưa về, một mình hắn sao ứng phó nổi đây.

Mấy vị trưởng bối kiểu này sợ nhất là họ hỏi chuyện quá khứ và hiện tại của hai người, rồi lại ôn lại chuyện xưa. Trời mới biết hắn và Bách Thời Ngôn đã chia tay gần ba năm rồi, hỏi một cái là lộ tẩy ngay.

Tuy nhiên, giáo sư Lôi dường như nhìn ra sự lúng túng của hắn, chủ động hỏi: "Là Bách Thời Ngôn bảo cậu đến đây đợi cậu ấy à?"

"Vâng." Cốc Trạch trả lời, "Cháu làm tiểu phẫu, Bách Thời Ngôn bảo cháu đợi ở văn phòng, anh ấy giúp cháu thay thuốc."

"Phẫu thuật gì vậy?"

Cốc Trạch hơi xấu hổ, nhưng lại nghĩ trong mắt bác sĩ thì họ chỉ là từng khối cơ bắp, từng sợi thần kinh, đối phương kiến thức rộng rãi, chắc không cần kiêng kỵ gì.

Thế là hắn nhỏ giọng nói: "Phẫu thuật trĩ ạ."

Thế là hắn nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của giáo sư Lôi, cảm giác mặt mình nóng bừng.

Ánh mắt đó hắn gần như ngay lập tức đã hiểu, ý là chuyện này có phải do hắn và Bách Thời Ngôn "chơi quá đà" mà ra không.

Hay nói cách khác, nếu hắn đã phẫu thuật rồi, thì đời sống t*nh d*c giữa hắn và Bách Thời Ngôn nên thế nào đây.

Hắn chịu không nổi, đang định giải thích với giáo sư Lôi rằng thực ra hắn và Bách Thời Ngôn đã chia tay rất lâu rồi, thì cửa phòng bỗng nhiên lại có tiếng bước chân.

Bách Thời Ngôn tháo mũ phẫu thuật, khẩu trang và găng tay, chỉ khoác chiếc áo blouse trắng bên ngoài bộ đồ thường bước vào văn phòng. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy giáo sư Lôi, sau đó nói: "Thầy về sớm ạ."

"Đúng vậy." Giáo sư Lôi cười ha ha, "Không về sớm thì làm sao có thể thấy được trò 'kim ốc tàng kiều', giấu kỹ quá, thầy đã lâu không thấy cậu ấy rồi."

Cốc Trạch cảm thấy hắn vẫn nên nói rõ, "Cái đó..."

"Xin lỗi." Bách Thời Ngôn ngắt lời Cốc Trạch, "Em phải giúp cậu ấy thay thuốc, thầy có thể ra ngoài một lát được không ạ?"

Giáo sư Lôi lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ngang qua Bách Thời Ngôn còn vỗ vai đối phương, nói đầy ẩn ý: "Người trẻ tuổi, phải biết tiết chế."

Mặt Cốc Trạch đỏ bừng đến mức muốn bốc khói, còn Bách Thời Ngôn hơi ngạc nhiên, lại có chút khó hiểu.

Giáo sư Lôi đóng cửa rời đi, Bách Thời Ngôn cau mày hỏi: "Vừa nãy hai người đang nói gì vậy?"

Cốc Trạch: "Cái đó, vị giáo sư Lôi này nói trước đây thầy ấy từng gặp tôi, còn hỏi tôi sao lại đến đây, tôi liền nói tôi làm phẫu thuật trĩ và anh giúp tôi thay thuốc."

Bách Thời Ngôn mím chặt môi, không chấp nhận việc Cốc Trạch không nói đúng trọng tâm, "Tại sao thầy ấy lại nói câu cuối cùng đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!