Chương 13: Thật đẹp trai

Cốc Trạch: "..."

Dù sự thật đúng là như vậy, nhưng cũng không cần nói thẳng ra thế.

Thời gian từng hẹn hò hơn ba năm khiến Bách Thời Ngôn hiểu hắn rất rõ, hắn luôn không kiểm soát được miệng mình.

Hắn tự ăn cơm thì nhất định sẽ không nhịn được mà ăn vụng một chút những thứ không nên ăn.

Nhưng hắn đảm bảo chỉ một chút thôi, hoa cúc của hắn còn muốn dùng nữa mà.

Họ đi về phía trước một đoạn, Bách Thời Ngôn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại.

Cốc Trạch tò mò hỏi: "Sao vậy?"

Bách Thời Ngôn rất nhanh thu ánh mắt lại, "Không có gì."

Cốc Trạch vẻ mặt khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lên xe Bách Thời Ngôn nói: "Tôi đưa cậu về trước, rồi gọi đồ ăn ngoài cho cậu."

Nhưng anh ta vừa dứt lời thì điện thoại di động reo lên.

Anh nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, nghe điện thoại nghe đối phương nói gì đó, sau đó trả lời: "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, sắc mặt Bách Thời Ngôn vẫn rất nghiêm túc.

Cốc Trạch băn khoăn hỏi: "Bệnh viện gọi tới à, có chuyện gì sao?"

Bách Thời Ngôn gật đầu, "Có một ca phẫu thuật cấp cứu cần làm, bệnh nhân đột phát chảy máu não, 75ml."

Cốc Trạch lập tức đặt tay lên tay nắm cửa xe, "Vậy anh về bệnh viện trước đi, không cần để ý đến tôi đâu."

Hắn nói, cố gắng kéo cửa xe, nhưng lại thấy không nhúc nhích.

"Cậu đi cùng tôi đến bệnh viện trước, đợi một lát ở phòng làm việc của tôi. Tôi sẽ bảo người đưa cơm đến, đợi tôi làm xong phẫu thuật sẽ thay thuốc cho cậu."

Cốc Trạch gãi đầu, nhìn Bách Thời Ngôn đang lái xe, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng hôm qua họ vừa mới có chút tranh cãi nhỏ, sau đó coi như là đã hòa giải rồi đi, vì vậy hiện tại sự hòa bình vẫn rất quý giá, hắn không muốn phá hoại.

Thế là hắn cẩn thận từng li từng tí nói: "Cái đó, tôi thực ra tự mình có thể chăm sóc bản thân, không cần anh bận tâm đâu. Anh có việc thì cứ đi làm việc của anh đi, mấy ngày qua cũng làm phiền anh nhiều rồi."

Bách Thời Ngôn đang tập trung lái xe, không biết có nghe thấy lời hắn nói không.

Hắn đã chờ mấy phút mà không thấy trả lời, cứ tưởng Bách Thời Ngôn không trả lời, nhưng lại nghe đối phương khẽ thở dài một tiếng sau khi xe đã dừng hẳn.

Hắn nghe được một câu rất quen thuộc: "Không yên lòng với cậu."

Hắn khẽ rùng mình trong lòng, suýt nữa tưởng họ đã quay lại thời điểm chưa chia tay, hắn thường xuyên nghe Bách Thời Ngôn nói với hắn câu này: "Không yên lòng với em mà."

Bách Thời Ngôn đưa hắn đến văn phòng rồi vội vã rời đi. Lúc đi, anh ta dặn dò hắn, ngoài nam y tá đưa cơm, những người khác tìm đến mình thì không cần để ý hay trả lời. Hắn ăn đồ ăn bệnh nhân như thế, bỏ ngoài tai rất nhiều người đến tìm Bách Thời Ngôn, đợi mãi trong phòng làm việc, thực sự là chán đến phát ngấy.

Trên người hắn không có máy tính, chỉ có mỗi cái điện thoại di động, chơi một lúc cũng chán. Hắn lại kiên nhẫn đợi hơn nửa tiếng nữa, đợi mãi không được, quyết định đi ra ngoài đi dạo một chút.

Mặc dù hiện tại đi lại rất khó khăn, nhưng hắn cũng không thể cứ nằm mãi trên giường. Nằm nhiều sẽ khiến người ta đau đầu, lại dễ bị táo bón, mà hắn hiện tại tuyệt đối không thể bị táo bón.

Trước khi đi ra ngoài, hắn gửi cho Bách Thời Ngôn một tin nhắn: "Tôi đi dạo một chút trong bệnh viện, có việc thì gọi điện cho tôi."

Hắn vịn tường đi ra ngoài, liền đến khu vực phòng khám khoa thần kinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!